Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 622: “Vâng, là Lục tổng tự mình nói, xác thực 100%.”



Buổi sáng, bác sĩ đến phòng kiểm tra, hỏi Nam Khuê chút tình hình. Vốn dĩ Lục Kiến Thành đang ở một bên, kết quả lại có điện thoại gọi tới. Anh từ chối ngay.

Nhưng bên đó hình như đang rất vội, lại gọi thêm vài lần nữa.

Nam Khuê liền khuyên anh: “Bác sĩ đang ở đây, anh yên tâm đi, mau đi nghe điện thoại, chắc chắn mọi người đang có chuyện gấp tìm anh.”

“Vậy lát nữa em nói tình hình cho anh biết.”

“Vâng, anh đi đi.”

Lục Kiến Thành vừa đi, bác sĩ liền hỏi như thường lệ: “Cảm thấy sao rồi? hôm qua còn xuất huyết không?”

Nam Khuê lập tức nắm lấy tay bác sĩ, sốt ruột nói: “Vẫn còn đang xuất huyết, chồng tôi bây giờ đang rất lo lắng, nhưng mà công việc của anh ấy xảy ra chút vấn đề, tôi muốn nhờ bác sĩ tạm thời đừng nói cho anh ấy biết, đợi tôi khoẻ lên chút rồi, tôi sẽ đích thân nói với anh ấy.”

Bác sĩ nhìn cô khẩn thiết như vậy, hoàn toàn chân thành thì liền gật đầu đồng ý. “Nhưng bây giờ tình hình của cô không quá lạc quan, mấy ngày này nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, đồng thời phải truyền thuốc bảo vệ thai nhi.”

Advertisement

“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ vừa đi, Đông Hoạ đã mang đồ ăn sáng bước vào.

“Khuê Khuê, khi tớ vừa vào đây thì vô ý nghe được Lục tổng đang nói chuyện điện thoại, có vẻ như tình hình công ty anh ấy không được ổn lắm.”

“Ừm, bây giờ đang là thời gian gió mưa rung chuyển không được ổn định, anh ấy còn rất nhiều chuyện phải làm, thế nên tớ mới không muốn để anh ấy phân tâm, cũng không muốn anh ấy lo lắng, lát nữa anh ấy vài thì cứ nói tớ khoẻ nhiều rồi, để anh ấy yên tâm đi xử lý chuyện công ty cho ổn.”

“Được, tớ sẽ giúp cậu.”

Khi ăn sáng Nam Khuê cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp. Tuy có cảm giác buồn nôn nhưng vì không để Lục Kiến Thành phải lo lắng cho mình nên cô vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn.

Trong lúc ăn Nam Khuê vẫn luôn nở nụ cười nhè nhẹ.

“Kiến Thành, vừa rồi bác sĩ tới kiểm tra rồi, cô ấy nói tình hình đã ổn định hơn nhiều rồi, thế bên anh không cần lo lắng nữa.”

“Đợi ăn sáng xong anh cứ về công ty trước đi.”

“Vội vàng muốn đuổi anh đi thế à?” Lục Kiến Thành cố ý nhíu chân mày lại.

Nam Khuê cười thẹn thùng cười giải thích: “Ai bảo anh xuất sắc như vậy chứ, mọi người chắc chắn đều đang đợi anh quay về xử lý công việc.”

Im ắng một lát, Lục Kiến Thành mới ngẩng đầu trả lời: “Được, vậy em nhất định phải chăm sóc tốt cho mình và con.”

“Yên tâm đi, em sẽ tự biết mà.”

Lục Kiến Thành vừa đi, Nam Khuê lập tức xuống giường nôn tới trời đất quay cuồng. Vừa nôn xong, cô liền cảm thấy thân dưới truyền tới một cảm giác ẩm ướt, cô trở nên căng thẳng, dưới bụng cũng bắt đầu truyền tới cơn đau.

“Hoạ Hoạ, tớ… tớ đau.” Nam Khuê vừa mở cửa vừa gọi thật to.

Vẫn may Đông Hoạ phản ứng đủ nhanh, ngay lúc nghe thấy động tĩnh ở bên trong liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

“Khuê Khuê, sao thế?” Đông Hoạ xông vào trong đưa tay giữ lấy Nam Khuê.

Nam Khuê cau chặt mày lại, trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ: “Hình như xuất huyết nhiều hơn rồi, mau giúp… giúp tớ đi gọi bác sĩ.”

Đông Hoạ cũng có chút căng thẳng, lập tức dìu Nam Khuê lên giường nằm, sau đó đi gọi bác sĩ.

Khi bác sĩ bước vào thì tấm ga Nam Khuê đang nằm đã nhuốm đầy máu rồi, mùi máu tanh trong không khí có chút nồng nặc.

Lượng máu khi xuất huyết có chút nhiều sắc mặt bác sĩ lộ rõ vẻ buồn rầu: “Tình hình không quá lạc quan, cô chuẩn bị tư tưởng cho tốt, chồng cô đâu? Với tình hình bây giờ thì vẫn nên gọi anh ấy quay về đi, để anh ấy ở cùng với cô.”

“Anh ấy có chuyện quan trọng cần đi xử lý, một mình tôi là được rồi.” Nam Khuê kiên cường chống đỡ mà giải thích.

“Nhưng tình hình của cô…” bác sĩ hít một hơi rồi tiếp tục: “Tóm lại, tôi kiến nghị vẫn nên gọi anh ấy quay về ở cùng cô.”

Thấy bác sĩ kiên trì như vậy Đông Hoạ cũng nói: “Khuê Khuê có lẽ anh ấy vẫn chưa đi xa, hay là tớ…”

Nam Khuê lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Đông Họa: “Đừng, đừng nói cho anh ấy biết.”

“Nếu như anh ấy biết nhất định sẽ phân tâm, cũng không có cách nào chú tâm làm việc được, công ty là do ông nội lập nên từ hai bàn tay trắng, cũng là tâm huyết cả đời của ông, không cần biết dù là anh ấy hay là tớ đều không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ông bị đổ sông đổ biển được.”truyện

“Hơn nữa dù bây giờ anh ấy có về thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh tớ, mà điều trị thì vẫn phải dựa vào bác sĩ thôi.”

Lúc này sự kiên cường và dũng cảm của Nam Khuê khiến Đông Họa xúc động cũng khiến cô nàng rất khâm phục. Cô gật đầu trả lời: “Được, vậy tớ không nói là được rồi.”

“Ừm.”

Nam Khuê thở phào một hơi, cô híp mắt lại dựa vào đầu giường.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Khi truyền thuốc, cô mở to mắt ra nhìn không cảm thấy chút buồn ngủ nào. Cô đưa một tay đặt lên bụng nhẹ nhàng nói: “Bé con, chúng ta nhất định phải kiên cường lên, bây giờ cha đang trong lúc nguy cấp, mẹ không thể giúp gì được đã rất áy náy rồi, thế nên chúng ta nhất định phải thật tốt, không thể để cha phân tâm được.”

“Bé con, mẹ tin hai đứa, hai đứa nhất định sẽ tốt thôi, đúng không?”

Nói mệt rồi, Nam Khuê liền nhẹ nhàng khẽ hát một khúc. Tuy rất gian nan nhưng cô vẫn cố gắng giữ bản thân một tâm trạng thật tốt. Bởi vì cô biết cảm xúc thật sự rất quan trọng.

Nhưng lúc thuốc bắt đầu có tác dụng, có thể là do cô và em bé có thần giao cách cảm, cũng có thể do tâm trạng cô có chuyển biến tốt nên cô cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Tóm lại thì ngủ một giấc, ngày thứ hai thức dậy, Nam Khuê vui vẻ phát hiện bây giờ cô đã không còn bị chảy máu nữa.

Bác sĩ cũng rất vui mừng, kích động dặn đi dặn lại: “Mấy ngày này vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như mấy ngày nữa cũng không còn chảy máu nữa thì có thể yên tâm rồi.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Nam Khuê nhếch khoé miệng, càng ngày càng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Bé cưng, hai đứa thật là ngoan, mẹ hát cho hai đứa một bài được không?”

Lại qua thêm hai ngày, Nam Khuê cũng không còn bị chảy máu nữa. Không chỉ như thế, kết quả kiểm tra cũng rất lạc quan, các mục biểu thị đều rất tốt.

Vừa đúng lúc thời gian nghỉ phép cũng kết thúc rồi, ở bên bệnh viện cũng không thể xin nghỉ thêm, thế nên cô nàng chỉ có thể quay về bệnh viện trước.

Nam Khuê nằm ngẩn trong bệnh viện thêm hai ngày là đến ngày cô xuất viện rồi. Vừa mới sáng sớm, tài xế đã đến rồi, còn đưa thêm hai dì giúp việc tới giúp cô thu dọn hành lý và chăm sóc cho cô.

Khi ngồi lên xe, Nam Khuê có chút cảm khái. Phải ở lại viện mất mấy ngày trời, cuối cùng may mắn kết quả vẫn rất tốt.

Bởi vì do mang thai nên xe vừa chạy thì Nam Khuê đã ngủ mê man rồi.

Ngủ một giấc khi cô mở mắt tỉnh dậy thì đúng lúc đang đến khu vực đèn xanh đèn đỏ. “Bác tài, không phải chúng ta nên đi thẳng sao? hình như ông vừa rẽ trái thì phải.” Nam Khuê buồn bực hỏi.

Tài xế cười, vẻ mặt hiền từ giải thích: “Cô Nam, là Lục tổng đích thân hạ lệnh bảo tôi đưa cô về nhà.”

Nam Khuê vừa nghe như có chút không dám tin vào tai mình. Sau khi phản ứng lại, cô lập tức lộ ra nụ cười, vui mừng nói: “Thật sao? anh ấy thật sự muốn đón tôi về nhà?”

“Vâng, là Lục tổng tự mình nói, xác thực 100%.”

Nghĩ tới sắp được gặp anh rồi, tâm trạng Nam Khuê cũng trở nên kích động. Vừa đến nhà tổ, cô lập tức cảm nhận được một cảm giác thân thiết.

Biết Nam Khuê sắp về nhà, bác Chu và vợ đã nhắc người làm chờ sẵn rồi. Nhìn thấy cô, bác gái Chu lập tức qua đỡ cô: “Thiếu phu nhân, cuối cùng cũng về rồi, thiếu gia nói cô cũng về, nên tôi và ông nhà đều rất vui.”

“Mẹ và Kiến Thành đâu?”

“Những ngày này phu nhân và thiếu