Khi Lục Kiến Thành trở về, trên mặt mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.
Có vẻ như cuộc đàm phán của họ đã diễn ra tốt đẹp, Nam Khuê cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Thấy anh vui vẻ như vậy, có phải có tin tốt gì muốn chia sẻ với em không?” Nam Khuê chủ động nói.
Lục Kiến Thành đưa tay ôm cô: “Khuê Khuê, thật ra trong khoảng thời gian này công ty đã gặp phải một số khó khăn, khoảng thời gian này anh cũng rất đau đầu xử lý. Nhưng hôm nay, ông nội Lâm đã đồng ý rót vốn rồi.”
Advertisement
“Chỉ cần có tiền, khó khăn này của công ty rất nhanh sẽ có thể được giải quyết.”
“Thật vậy sao?” Nam Khuê nhìn về phía anh, cũng cực kỳ hạnh phúc.
Lục Kiến Thành gật đầu: “Ừm, khi hoạt động của công ty trở lại bình thường, giải quyết xong chuyện bên Quý Dạ Bạch, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Hôn lễ sao?
Thật là một từ đẹp đẽ!
Nhưng cô cũng không dám ôm hy vọng xa vời nữa.
“Xin lỗi, Kiến Thành, em phải đi đây.”
“Xin lỗi, Kiến Thành, lần này là em phụ anh.”
“Xin lỗi, Kiến Thành, không thể cùng anh già đi nữa rồi.”
Có lẽ quan hệ của hai người là có duyên nhưng không phận!
Ngực Nam Khuê bây giờ như bị hàng trăm con dao đâm vào.
Anh sẽ mau chóng kết hôn thôi.
Chỉ là cô dâu không phải là cô, mà là một người phụ nữ khác.
Cô đau lòng, gần như không thở nổi.
Cho dù cố gắng kìm nén, nhưng vẫn có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lục Kiến Thành.
Anh ngẩng đầu, lập tức đau lòng nhìn Nam Khuê.
“Sao em lại khóc?”
Thấy vậy, Nam Khuê vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, cố gắng mỉm cười.
“Không có, không có, em … chỉ là em rất hạnh phúc, rất cảm động.”
“Người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi mặc váy cưới, nghĩ đến việc được gả cho anh, em lại cực kỳ mong chờ.”
Lục Kiến Thành đau lòng ôm lấy mặt cô: “Anh cũng rất mong chờ, nhưng anh không muốn nhìn thấy em khóc.”
Nam Khuê lập tức mỉm cười gật đầu: “Được rồi, em sẽ không khóc, em sẽ cười.”
Lời vừa dứt, một nụ cười rạng rỡ nở trên khóe miệng cô.
Chỉ là trong lòng đã chua xót đến cực hạn.
Hai ngày này, Nam Khuê vẫn luôn đến công ty với Lục Kiến Thành.
Anh vẫn rất bận rộn, dành phần lớn thời gian để xem tài liệu, giải quyết công việc và họp hành.
Nam Khuê dựng lên một bàn vẽ trong văn phòng anh.
Cô chưa từng học qua những kỹ thuật vẽ trang cao siêu.
Kỹ năng duy nhất cô có được là do mẹ cô dạy khi cô còn nhỏ.
Dù lúc đó sống trong cảnh nghèo khó nhưng mẹ cô vẫn giữ được tình yêu cuộc sống, và hội họa luôn là sở thích của bà.
Nam Khuê đi theo bà cũng học được một vài cách vẽ.
Ngày đó nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc xử lý công vụ, ánh mặt trời chiếu vào mặt tạo nên một hình ảnh động lòng người.
Cho nên cô cũng không chút suy nghĩ, lập tức ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh.
Sau hai ngày, cuối cùng cô cũng hoàn thành bức tranh.
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Nam Khuê gật đầu hài lòng.
Đang vươn vai, cô định quay lại thì sau lưng vang lên giọng nói của Lục Kiến Thành: “Em vẽ anh sao?”
Nam Khuê bị dọa một phen, hoàn toàn không nghĩ là đằng sau có người.
Bút vẽ đang cầm trên tay cô run lên.
Nhìn về phía Lục Kiến Thành, cô đang định trả lời.