Nhưng có một số nỗi đau đã định sẵn bản thân nhất định phải chịu đựng. Ai cũng không giúp được. Dù bà là mẹ ruột cũng không giúp được. Vân Thư đứng bên ngoài cửa. Advertisement Qua khe cửa, bà nhìn con mình, hai tay bà che kín miệng, không phát ra một chút tiếng động nào, cũng không quấy rầy anh. Bà chỉ yên lặng đứng đấy nhìn, bên cạnh anh. Cửa sổ chính mở ra, không khí lạnh thổi vào. Bỗng nhiên bên tai vang lên từng tiếng đinh đông thanh thúy. Sau đó từng tiếng một vang lên. Âm thanh tí ta tí tách, nghe rất êm tai. Nhìn kĩ lại mới phát hiện, hóa ra là tuyết chảy ra nhỏ xuống cửa sổ. "Khuê Khuê, em xem đi, thời tiết ấm rồi, tuyết cũng bị chảy." "Rốt cuộc em đang ở đâu? Khi nào anh mới có thể gặp lại em và bé con?" "Anh rất nhớ em, em thì sao? Có nhớ anh không?" Lục Kiến Thành cứ như vậy nhìn nước từ tuyết nhỏ xuống từng giọt một. Trước mặt vẫn là một màu trắng xóa, tuyết lớn dường như bao trùm toàn bộ. Nhắm mắt lại, trong đầu anh còn có thể thấy rõ cảnh tuyết rơi ngày đó. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô. Nụ cười dịu dàng của cô. Đôi môi của cô, còn cả nụ hôn lạnh buốt lãng mạn đó. Còn có lời nói nũng nịu của cô: "Ông xã, em mệt, anh cõng em về, có được không?" Tất cả đều quen thuộc, rõ ràng như vậy. Giống như vừa mới xảy ra. Sao mới chớp mắt mà cô đã rời đi rồi, sao cô đã biến mất rồi? Lâm Tư Vũ dám nói Khuê Khuê không yêu anh? Sao có thể chứ? Khuê Khuê của anh chỉ là quá yêu anh. Yêu đến mức hi sinh chính mình để hoàn thành mọi thứ cho anh. Yêu đến mức quên mình, chỉ muốn anh có những thứ tốt nhất. Cô yêu anh, cũng yêu ông nội, yêu nhà họ Lục. Nhưng anh thì sao? Anh lại không làm gì vì cô cả. Cũng vào giây phút này, Lục Kiến Thành dường như đột nhiên tỉnh táo lại. Đúng vậy, anh và cô vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tất cả vẫn còn cơ hội để cứu vãn.