Lâm Tiêu vội vàng giải thích: “Bàn làm việc của tổng giám đốc Lục luôn đặt một bức hình của thiếu phu nhân, cho nên ngày nào tôi đi báo cáo công việc đều gặp được cô.”
Ra là vậy.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một bờ biển.
Advertisement
Nam Khuê vừa xuống xe, liền nhìn thấy Lục Kiến Thành đã đứng đó đợi cô.
Lập tức, cô bước đến nắm lấy tay anh, cùng anh đi về phía trước.
Nam Khuê không hỏi anh muốn đi đâu.
Cũng không hỏi bọn họ sẽ làm gì.
Bởi vì lúc này, cô tin tưởng anh vô điều kiện.
Khi hai người dừng lại bên một con tàu xa hoa, Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.
Rất nhanh, hai người tiến vào trong.
Nam Khuê cũng nhìn ra sự sang trọng và náo nhiệt của nó.
Càng quan trọng hơn, toàn bộ con tàu đều được trang trí theo phong cách Trung Quốc thời xưa.
Dù cho là cách trang trí bên ngoài, hay cách bày trí bên trong, cùng với những người ra ra vào vào đều toát ra phong cách Trung Quốc xưa.
Đây tất cả đều là phong cách mà Nam Khuê thích.
Nhìn những bộ sườn xám trên người các cô gái, Nam Khuê ghen tị gần chết.
“Anh bảo người dẫn em đi thay sườn xám.” Lúc này, Lục Kiến Thành mở lời và nói.
Nam Khuê sững người, sau đó nói: “Nhưng mà, sườn xám rất ôm sát, bây giờ em đang mang thai có mặc được không?”
“Được.” Lục Kiến Thành kiên định nói.
Sau đó, anh vẫy tay ra hiệu.
Ngay lập tức hai nữ phục vụ tiến đến đưa Nam Khuê vào phòng,
Ở trong phòng, người phục vụ cùng lúc bày ra vài chiếc sườn xám trước mặt Nam Khuê.
“Thiếu phu nhân, cô xem có thích bộ nào không ạ?”
“Bộ nào cũng được sao?”
Nam Khuê nhìn bụng mình, không chắc chắn hỏi: “Mấy cô chắc chắn là tôi sẽ mặc được chứ?”
Nữ phục vụ mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi ạ, tất cả đồ ở