Giang Chiến Thiên bước ra khỏi đám đông: "Hôm nay, họ Giang tôi đây đến chúc mừng nhà họ Chu là vì quý trọng ông cụ Chu đã cống hiến cả đời mình cho quân đội! Nhưng người nào dám nhục nhã anh Trần, kẻ đó chính là kẻ thù của Giang Chiến Thiên tôi! Quyết không nhân nhượng!"
Hạ Vân Đình cũng cười ha ha, đứng ra phụ họa: "Thêm cả nhà họ Hạ tôi nữa! Nhà họ Chu phải xin lỗi cậu Trần, nếu không...nhà họ Hạ thề không chết không thôi!"
Hai người này vừa đứng ra thì bầu không khí trở nên áp lực hơn rất nhiều.
Advertisement
Trong đám đông có một số người không biết thân phận của họ, nhỏ giọng thì thầm.
"Hai người đó là ai thế?"
"Trời ạ... Hai người này mà anh cũng không nhận ra ư? Đó là hai người nắm giữ quyền thế rất lớn trong thế giới ngầm tỉnh Sở, Hạ Vân Đình của nhà họ Hạ thuộc Hải Dương và Giang Chiến Thiên thuộc La Thành đấy! Không ngờ tên đáng gờm này cũng quen biết người trong xã hội đen!"
Giờ đây, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía ông cụ nhà họ Chu, rõ ràng đều đang chờ ông ta lên tiếng.
"Thằng nhóc này cừ thật, không ngờ lại quen biết rộng đến thế, lão già này coi thường cậu rồi! Nhưng cậu cho rằng như vậy là có thể bắt nhà họ Chu chúng tôi quỳ gối sao? Quá ngây thơ!", Chu Vân Thiên lạnh lùng nhìn Trần Hạo đang tỏ ra trêu tức.
Còn anh thì ngồi với tư thế thoải mái, nở nụ cười ranh mãnh nhưng không nói gì.
Mễ Trấn Nam lên tiếng: "Lão Chu à, vì tình bạn mấy chục năm của chúng ta, ông hãy bảo thằng con mình xin lỗi cậu Trần đi, nếu không thì tình bạn của chúng ta chấm dứt tại đây! Nhà họ Mễ và nhà họ Chu...không chết không ngừng!"
Nghe thấy lời này, mí mắt của Chu Vân Thiên giật giật.
Trước đó, ông ta nghĩ rằng những người này nói thì bênh vực Trần Hạo nhưng cùng lắm chỉ là đứng ra giảng hòa mà thôi. Chỉ cần thái độ của ông ta đủ cứng rắn thì bọn họ sẽ biết rõ tình hình, biết nên lựa chọn thế nào!
Nhưng bây giờ xem ra Chu Vân Thiên đã đoán sai rồi!
Mễ Trấn Nam, bạn thân của ông ta, thế mà lại quyết chí đứng ở phe Trần Hạo như thế.
Thậm chí, Chu Vân Thiên còn nhận ra ông bạn thân cả đời đều không dễ dàng khom lưng với bất cứ ai này lại rất khúm núm trước Trần Hạo, cứ như muốn nhận anh làm ông chủ vậy!
Trương Nguyên mỉm cười nhìn Chu Vân Hiên: "Vân Hiên, chúng ta cũng khá thân nhau nên tôi khuyên anh hãy xin lỗi cậu Trần đi, chúng ta cũng khỏi phải xảy ra mâu thuẫn. Anh thấy thế nào?"
Khuôn mặt của những người họ Chu tối tăm như màu đất, vị trí của Trần Hạo trong lòng họ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hạ Hành Bắc mỉm cười nhìn Chu Nguyên Phong, mở miệng nói: "Ông Chu à, nhà họ Chu mà không nói gì thì tôi thấy dự án hợp tác giữa hai nhà chúng ta nên tạm dừng thì hơn!"
Giang Chiến Thiên thì ha ha tiếp lời: "Nhà họ Chu vừa giàu có lại vừa nhiều sản nghiệp, chỉ mất một dự án và một vài người bạn thì chắc ông cụ Chu không quan tâm đâu. Có điều tôi cũng xin khuyên các vị họ Chu đây, ra ngoài phải cẩn thận, đừng đi một mình nhé!"
Trời...
Những người đang đứng xung quanh đều trợn trừng hai mắt.
Bọn người này đang uy hiếp nhà họ Chu đấy sao?
Diễn biến này thật sự vượt quá sức tưởng tượng!
Xưa nay, bao giờ cũng là người họ Chu đè đầu người khác xuống đất.
Đã có ai từng nhìn thấy cảnh những kẻ họ Chu này bị bức ép đến cùng đường bí lối đâu cơ chứ?
Hôm nay, những người vốn đến để tâng bốc nhà họ Chu xem như được mở mang tầm mắt.
Chu Vân Thiên hít sâu một hơi, cực kỳ tức tối. Ông ta hoàn toàn không lường trước được tình cảnh trước mắt.
Vốn dĩ Chu Vân Thiên cho rằng mình có thể gây áp lực cho Trần Hạo và thông qua việc này để tìm về chút mặt mũi sau khi Chu Tiểu Nhược phản đối kết hôn.
Lại không nghĩ rằng giờ còn bẽ mặt hơn, và mình còn phải là người cúi đầu!
Cơn tức giận luẩn quẩn trong lòng, ngực dồn nén đến không thở nổi.
Nhưng rõ ràng là nếu không giải quyết chuyện hôm nay, đám người này sẽ không chịu để yên.
Chu Vân Thiên chỉ có thể nói: "Vừa rồi ai đã lên tiếng thì đứng ra, xin lỗi đi!"
Xung quanh lại trở nên ầm ĩ, những người vây xem rối rít thì thầm với nhau. Nhà họ Chu thế mà cúi đầu thật! Đây đúng là chuyện hiếm thấy!
Những người thuộc nhà họ Chu đều tỏ ra nhục nhã, không ai tình nguyện đứng ra.
Chu Vân Thiên tức giận đến nỗi ho sù sụ, đập mạnh gậy batoong đầu rồng xuống đất: "Xin lỗi nhanh!"
Những người nhà họ Chu cúi đầu xuống một cách khó chịu, miễn cưỡng đứng ra muốn lên tiếng.
Nào ngờ Trần Hạo lại nói trước: "Quỳ xuống xin lỗi, chuyện này xem như xong!"
Cái gì?
Những người nhà họ Chu đều trợn trừng con mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy! Tên khốn này có phải quá khinh thường người nhà họ Chu bọn họ rồi không?