Sao Trần Hạo có thể không biết ánh mắt này của cô có ý tứ gì, muốn nói cái gì, nhưng Bạch Phi Nhi lại không cho anh cơ hội.
“Em đi trước! Anh cứ ở lại chậm rãi cứu vớt tình nhân của anh đi!”, nói xong, Bạch Phi Nhi cũng rời đi mà không quay đầu lại.
Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ, nhưng mà cô rời đi cũng tốt.
Anh cười tà, lửa giận kìm nén trong lòng cứ để nhà họ Chu gánh chịu đi!
Advertisement
Ai bảo trông mấy người không vừa mắt chứ!
Sau khi người nhà họ Từ rời đi, Chu Nguyên Phong ho nhẹ một tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Hạo, lấy Chu Nguyên Phong cầm đầu.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt Trần Hạo: “Cậu chính là Trần Hạo? Chuyện của Tiểu Nhược là do cậu làm đúng không? Chuyện của Trị Bình cũng có phần của cậu! Tôi thấy cậu đừng đi nữa, ở lại nhà họ Chu cho chúng tôi một câu trả lời đi!”
Người bên ngoài lại líu lưỡi lần nữa, đêm nay không biết bọn họ đã bị Trần Hạo làm cho kinh ngạc bao nhiêu lần rồi!
Mọi người đều thi nhau nghĩ thầm, thế mà đều là anh làm thật!
Trần Hạo thì cười tủm tỉm nói: “Sao vậy, muốn giữ tôi ở lại ăn bữa ăn khuya à! Vậy tôi phải nhìn xem nhà họ Chu chuẩn bị đồ ăn ra sao! Không hợp khẩu vị thì thôi!”
“Người trẻ tuổi, nhà họ Chu chuẩn bị món gì cậu cũng phải ăn, bởi vì đó là nhà họ Chu chuẩn bị!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua mà uy nghiêm vang lên.
Một lão già oai phong đi ra từ sau đại sảnh, ông ta chống batoong đầu rồng, mặt vuông tai lớn, ánh mắt sắc bén, nhìn hai đầu lông mày có cỗ hắc khí, lúc nổi giận còn thở hổn hển, có thể nhận ra sức khoẻ không được tốt lắm.
Người tới chính là chủ nhà họ Chu, ông cụ Chu Vân Thiên!
Mà đi theo ông cụ Chu còn có ông cụ nhà họ Mễ - Mễ Trấn Nam!
Thấy Trần Hạo ở đây, lại bị nhà họ Chu giương cung bạt kiếm nhằm vào, Mễ Trấn Nam nhíu mày.
Mễ Giang Hàn vẫn luôn đứng ở một bên xem liền vội vàng đi đến, nhỏ giọng nói thầm vào tai bố mình, tường thuật lại về chuyện đã xảy ra.
Sau khi biết được mọi chuyện, Mễ Trấn Nam nghiền ngẫm cười một tiếng.
Đám khách khứa đến tham gia thấy ông cụ Mễ - Mễ Trấn Nam nổi tiếng với Chu Vân Thiên trong Chu Võ Mễ cũng có mặt ở đây thì càng hỗn loạn hơn!
Nhà họ Mễ, nhà họ Chu, nhà họ Từ! Đều liên tiếp xuất hiện, lúc này ông cụ Mễ lại đứng bên cạnh ông cụ Chu, hiển nhiên là đứng ở phía nhà họ Chu.
Chàng trai trẻ tuổi này còn chịu đựng được sao? Muốn một đấu nhiều à?
Chu Vân Thiên nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, cười lạnh: “Một tên ở rể cho một dòng họ nhỏ ở Hải Dương, thế mà lại chạy tới nhà họ Chu gây chuyện, làm hỏng chuyện vui của nhà họ Chu, cậu phải bị tội gì? Cậu có thể gánh chịu được hậu quả này sao?”
Trần Hạo không thèm để ý đến Chu Vân Thiên, mà cười tủm tỉm tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, đối mặt với khí thế kinh người của ông cụ Chu, anh không hề e sợ chút nào.
Mà lúc này, những người khác nhà họ Chu thấy ông cụ ra sân, cũng cùng nhau đứng ở sau lưng ông chủ, đều nhắm vào Trần Hạo.
“Lão già, ông tỏ vẻ khí thế như thế, là cảm thấy mình ăn chắc tôi rồi sao?”
Chu Vân Thiên lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi phải biết tôn ti! Cậu có tư cách nói chuyện ở đây là do nhà họ Chu đã khai ân, nếu không một tên nhóc không có tên tuổi gì như cậu có tư cách gì để đứng ở chỗ này? Có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?”
Ông cụ Chu vừa nói xong, người bên ngoài liền biết nhà họ Chu muốn xử lý Trần Hạo.
Sau khi ông cụ lên tiếng, Chu Nguyên Phong cũng đứng ra cả giận nói: “Cậu giương oai, quấy rối ở nhà họ Chu, mà còn bất kính với bố tôi, quỳ xuống!”
“Đúng dậy, quỳ xuống!”
“Thứ gì chứ! Cậu thì tính là cái gì, mà cũng xứng giương oai ở nhà họ Chu chúng tôi?”
Đối mặt với đám người nhà họ Chu đang kêu gào, Trần Hạo lơ đễnh ngoáy tai, hoàn toàn không để vào lòng.
Nhìn thấy màn này, Chu Vân Hiên mỉm cười đi ra nói: “Anh Trần, mặc dù trước đó tôi và anh có duyên gặp mặt một lần, cũng có lòng làm quen, muốn trở thành bạn bè với anh, nhưng lúc này anh lại là kẻ địch của nhà họ Chu! Tôi muốn giúp anh cũng không được, tôi đề nghị, anh hãy nhanh chóng quỳ xuống nói xin lỗi, tôi sẽ giúp anh nói vài lời, có lẽ chuyện này còn giải quyết được!”
“Quỳ xuống, tên khốn!”, sau khi Chu Vân Hiên nói xong, một tên đời thứ hai nhà họ Chu nổi giận, hung dữ quát lên.
Lúc này đám người nhà họ Chu đều dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, cùng nhau tạo áp lực, uy thế kinh người!
“Ai dám bảo cậu Trần quỳ! Láo xược!”
Ngay lúc đám người nhà họ Chu tưởng tượng ra một giây sau sẽ dẫm Trần Hạo dưới chân chà đạp, một giọng nói già nua mà dữ tợn vang lên trong đại sảnh.