Tiếng cười kia âm trầm đến cực điểm, như gai nhọn đâm vào da thịt khiến người khác run lạnh.
Buổi tối khi tắm xong, Nam Khuê đưa tinh dầu cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy, đổ tinh dầu ra lòng bàn tay rồi xoa lên bụng cho Nam Khuê.
Vì sợ bé con phản ứng mạnh nên động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Mỗi lần xoa đều vô cùng cẩn thận.
Nhưng hôm nay hai bé con lại vô cùng mẫn cảm.
Advertisement
Tay cha vừa để lên, chân nhỏ của hai bé đã bắt đầu đạp.
Vậy nên Lục Kiến Thành chỉ có thể bỏ tay xuống trước.
Mấy phút sau anh chuẩn bị tiếp tục xoa cho Nam Khuê.
Nhưng tay anh vừa để lên, đứa nhỏ như cảm nhận được mà bắt đầu đá.
Hơn nữa không phải một bé.
Mà là cả hai bé.
Cứ như vậy mấy lần, Nam Khuê bị đá không nhẹ.
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể tự mình xoa.
Nhưng hai đứa nhỏ vẫn nghịch ngợm như cũ, như đang chơi đuổi bắt trong bụng mẹ vậy, em cái anh cái, chơi quên trời đất.
Lúc đầu khi cảm nhận được cử động của hai bé, Nam Khuê còn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng quá thường xuyên, cơ thể cô dần khó chịu, cũng có chút không chịu nổi.
Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống, hai tay ôm nhẹ lấy bụng Nam Khuê rồi nói: “Hai đứa, nghe cho kĩ, cha là cha các con, bây giờ các con đá qua đá lại khiến mẹ rất khó chịu.”
“Cho nên hai đứa ngoan chút, để mẹ đi ngủ cho ngon, biết không?”
“Đợi hai đứa chào đời, cha chơi với hai đứa.”
Cũng không biết do lời của Lục Kiến Thành có tác dụng hay do hai đứa nhỏ chơi mệt.
Dù sao sau khi Lục Kiến Thành nói xong, hai đứa nhỏ nhanh chóng yên tĩnh lại.
Nam Khuê cũng nhân cơ hội dựa vào giường nghỉ một chút.
Sau khi cô nằm xuống, Lục Kiến Thành thuần thục matxa chân cho cô.
Vì mang thai thời kì cuối nên hai chân Nam Khuê thường xuyên bị chuột rút, cũng hơi sưng, Lục Kiến Thành đau lòng cho cô, cho nên cố ý học một số bài bóp Trung y.
Bây giờ mỗi khi tối, anh đều giúp Nam Khuê matxa.
Trong quá khứ, anh đều matxa cho Nam Khuê mười mấy phút.
Nhưng hôm nay anh chỉ matxa mấy phút là dừng lại.
Nam Khuê dựa vào người anh, cầm truyện đọc cho hai đứa nhỏ nghe.
Nhưng cô đọc được mấy truyện thì phát hiện đứa nhỏ bên cạnh mình vô cùng yên tĩnh.
Không những vậy mà anh luôn nhíu mày.
Tuy anh luôn che giấu tâm sự của mình nhưng sao cô lại không thể cảm nhận được tâm trạng của anh chứ?
Nam Khuê để sách xuống, nhìn Lục Kiến Thành: “Có phải anh có tâm sự gì không?”
Lục Kiến Thành đang định nói, Nam Khuê đưa tay vuốt lông mày anh: “Lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, tuyệt đối đừng sợ em lo mà không nói, Kiến Thành, cho dù chuyện gì em cũng muốn chia sẻ với anh.”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành đưa tay ôm chặt lấy Nam Khuê.
Lời nói ra vô cùng trầm thấp: “Hôm nay Phương Thanh Liên đến tìm anh.”
Quả nhiên vừa nghe đến đó, Nam Khuê đã không thể giữ bình tĩnh.
Cô ngồi thẳng dậy, nhìn Lục Kiến Thành, khẩn trương nói: “Cô ta tìm anh làm gì?”
“Con của cô ta sắp được sinh ra rồi, thế nên cô ta muốn để anh làm cha của đứa bé.” Lục Kiến Thành nói.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có do dự không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu đầy kiên định: “Không, anh không thể nào đồng ý chuyện đó được.”
“Bây giờ anh đã có em và con, đương nhiên sẽ không nhận đứa bé đó. Hơn nữa cô ta còn năm lần bảy lượt muốn hại em, thế nên anh càng không thể mềm lòng với cô ta nữa. Nhưng mà, anh không ngờ rằng cô ta sẽ lại cầm dao đâm vào bụng để ép anh đồng ý.”
“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.”
“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Một đứa bé đã hơn chín tháng đó!
Đã đủ tháng rồi.
Cứ mất đi như thế sao?
Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng.