Cười lạnh một tiếng, sau đó Phương Thanh Liên nói tiếp: “Nam Khuê, cô cho rằng chỉ cần cô không bước ra ngoài thì tôi không còn cách nào khác để xử lý cô à?”
“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ làm cho cô ngoan ngoãn tự tìm đến.”
Suốt một tháng nay, Nam Khuê vẫn luôn ở yên trong nhà, không đi đâu hết.
Nói thật, có hơi chán.
Advertisement
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đây là vì con thì cô lập tức cảm thấy rất đáng.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Đỗ Quốc Khôn, cô rất bất ngờ.
Chuyện cũ, lại rõ ràng như đang xảy ra ngay trước mắt.
Nghĩ đến chuyện ông ta vì tiền mà bắt cóc cô, cô không có cách nào để nói ra hai chữ “tha thứ” với ông ta cả.
Cuộc gọi trước mặt, không nhớ rõ đã hiện lên bao nhiêu lần rồi nữa.
Nhưng Nam Khuê vẫn kiên trì, cô không bắt máy.
Nhưng lúc này, tin nhắn thoại của ông ta gửi đến: “Khuê Khuê, cha sắp phải ra nước ngoài rồi, lần này tìm con hoàn toàn không phải là vì tiền, con có thể nghe điện thoại của cha được không?”
“Lúc này, cha chỉ muốn chính miệng nói với con một lời tạm biệt mà thôi.”
Lúc này, điện thoại của Đỗ Quốc Khôn lại gọi đến.
Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhẫn tâm tắt đi: “Alo…”
“Alo, là Khuê Khuê sao? Là cha đây.” Đỗ Quốc Khôn kích động nói.
“Đừng nói ra từ đó, ông không xứng với cái danh xưng này đâu. Sau này, ông càng không phải là cha của tôi, thế nên, không cần phải vấy bẩn chữ đó.”
“Được.” Giọng nói của Đỗ Quốc Khôn trầm xuống: “Cha biết, con hận cha, cha cũng có thể hiểu được.”
“Hôm nay gọi đến là muốn nói cho con biết, cha cá cược rồi thiếu nợ, người ta muốn chém cha, thế nên cha phải ra nước ngoài. Sau này, có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.”
“Tôi đã nói với ông từ lâu rồi, đừng có đánh bạc, nhưng ông không nghe.” Nam Khuê tức giận nói.
“Không có cách nào, tật xấu suốt đời mà, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Khuê Khuê, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng đã làm cha con với nhau hơn hai mươi năm rồi. Nhìn tình cảm cha con nhiều năm như thế, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cha quyết định nói cho con nghe một bí mật cuối cùng mà mình biết.”
“Bí mật gì?” Trong lòng Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sao Đỗ Quốc Khôn có thể có bí mật gì chứ.
Nếu thực sự có thì chỉ có thể là hai chuyện mà thôi.
Một là: Có liên quan đến mẹ của cô.
Hai là: Có liên quan đến cha của cô.
Mà dù cho có liên quan đến ai đi chăng nữa thì cô đều vô cùng muốn biết.
“Là về cha ruột của con.”
Lúc những lời này phát ra từ trong điện thoại, Nam Khuê lập tức cảm thấy vô cùng kích động.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi.
Có liên quan đến cha của cô.
Vậy mà lại thật sự có liên quan đến cha của cô.
“Ông mau nói đi, bí mật gì?” Ngay lập tức, Nam Khuê vội hỏi.
“Khuê Khuê, cha biết, chắc chắn con đang gấp gáp muốn tìm được cha ruột của mình. Yêu cầu của cha rất đơn giản. Mười vạn, chỉ cần mười vạn, cha sẽ nói cho con nghe bí mật này.”
Nghe thấy lời của Đỗ Quốc Khôn, Nam Khuê lập tức giận đến mức hai tay run lên.
Quả nhiên cô đã đánh giá cao ông ta rồi.
Sao ông ta có thể có lòng tốt như thế chứ?
Sao có thể sẽ nói cho cô nghe bí mật này một cách không công được chứ?
Lại muốn đòi tiền.
Nam Khuê tức giận đến mức thẳng thừng cúp máy.
Nhưng mà, sau khi bình tĩnh lại, bỗng nhiên cô tỉnh táo hơn nhiều.
Mười vạn tệ, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Chút tiền này, quả thực cô có thể dễ dàng đưa ra.
Hơn nữa, mười vạn tệ có thể đổi lấy một bí mật về cha, nghĩ như thế, trong nháy mắt lại có cảm giác không lỗ.