Mỗi một tiếng đều làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Tiêu ngồi bên cạnh, thật sự không dám nghe.
Advertisement
Đã từng nghe người ta nói rằng khi phụ nữ sinh con sẽ vô cùng đau đớn, nhưng mới chỉ là nghe nói mà thôi, từ trước đến nay cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ sinh con.
Nhưng lúc này đây, khi nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế của thiếu phu nhân, cậu cũng cảm thấy đau thấu tim.
Tiếng hét này, ngay cả cậu ấy cũng không chịu nổi.
Nếu tổng giám đốc Lục nghe thấy, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.
“Thiếu phu nhân, tôi không có lừa cô, chắc chắn tổng giám đốc Lục sẽ đến. Vì hai đứa bé trong bụng, cô phải cố gắng lên.”
Không thể chăm sóc những phương diện khác được, chỉ có thể dùng cách này làm cho Nam Khuê có thêm chút dũng khí và chờ mong.
Nhưng mà, Nam Khuê cũng không còn dám ôm mong đợi gì nữa.
“Lâm Tiêu, cậu có biết lúc phụ nữ sinh con, khi tử cung co thắt sẽ đau đến mức nào không?”
Nam Khuê vừa nói xong câu này, một đợt co thắt tử cung nữa lại đến, cô lại đau đến mức phải dốc sức nắm chặt lấy cái đệm.
Tử cung ngày càng co thắt thường xuyên hơn.
Bấy giờ, ngay cả hít ra thở vào cũng cảm thấy đau.
Mồ hôi trên trán hệt như nước đang chảy xuống vậy.
“Rất đau, nhưng tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn đó, do tôi tin vào lời cậu nói, rằng Kiến Thành sẽ đến ngay, chỉ cần anh ấy đến, tôi sẽ không còn sợ gì cả.”
“Nhưng mà, tôi cứ chờ mãi, chờ mãi, kết quả lại không chờ được gì hết.”
“Hóa ra…” Sau khi mỉm cười chua xót, Nam Khuê nói tiếp: “Thật ra, những lời hôm đó anh ấy nói đều là sự thật, chỉ là tôi vẫn luôn lừa dối bản thân, là do tôi không muốn tin mà thôi.”
“Là do tôi đã quá cố chấp rồi.”
Lâm Tiêu bối rối mà lắc đầu giải thích: “Không phải đâu, thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục và Phương Thanh Liên thật sự chỉ là giả mà thôi, chắc chắn là anh ấy bị trì hoãn bởi tình huống khẩn cấp…”
Nhưng mà, cậu ấy còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt ngang: “Được, nếu thật sự có chuyện nên mới đến trễ vậy thì bây giờ cậu gọi cho anh ấy đi. Tôi không mong anh ấy có thể chạy đến, tôi chỉ muốn nghe thấy giọng của anh ấy trước bước khi vào phòng phẫu thuật.”
“Chỉ cần nghe thấy anh ấy gọi tên tôi là tôi thỏa mãn rồi.”
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục…” Lâm Tiêu khó xử mở miệng muốn giải thích.
Nhưng lúc này đây, tất cả những lời giải thích đều rất yếu ớt và vô dụng.
Nam Khuê nhắm mắt lại, nói một cách đầy đau khổ: “Thế nên, đừng lừa gạt tôi nữa, tôi biết hết rồi, suốt cả quãng đường cậu vẫn luôn gọi cho anh ấy, nhưng vốn không có ai nghe máy.”
“Thế nên, tôi vĩnh viễn không thể đợi được anh ấy, đúng không?”