“Quân Xích Diễm, nhanh chóng chi viện cho Nam Hà U Cốc”.
Ở phía Thiên Tông, lão tổ U Tuyền liên tục hò hét. Có tầm nhìn từ con mắt thiên không, họ có thể quan sát toàn bộ cục diện để khẩn trương bài binh bố trận, bố trí quân đội Đại Hạ ở những vị trí cực kỳ có lợi.
“Mau mau mau!”
Advertisement
Tiếng gào thét nổi lên.
Quân đội Đại Hạ nhanh chóng tập kết.
Mệnh lệnh trước đó của Long Dương đúng là có khả năng đoán định tương lai. Hắn ta tổ chức quân đội ở các hướng mới có thể tập hợp được sức mạnh hùng hậu trong thời gian cực ngắn. Điều duy nhất mà hắn tính sai là rút đội quân đang trấn giữ biên quan, nhất là biên quan phía Đông và phía Nam.
Không ai ngờ rằng.
Con rối và ác linh sẽ tấn công từ Đông Hải và Nam Vực.
Mới lên ngôi hoàng đế đã gặp phải cảnh tượng thế này, năng lực ứng biến của hắn ta vẫn kém hơn Long Chiến đôi chút. Điều này đâu thể trách hắn ta được, đến cả các lão bối còn giật mình, huống gì một hậu bối như hắn ta.
May mà có con mắt thiên không chỉ huy.
Long Triều Đại Hạ phản ứng khá nhanh, hai bên Đông và Nam có binh lực mạnh trấn áp, hoặc là chiếm lấy các vị trí trọng yếu, hoặc là dùng thành trì để trấn thủ, nối thành một chiến tuyến. Vũ khí chiến tranh được xếp đầy trên tường thành, cũng dàn hàng la liệt trong rừng cây.
Giết!
Đánh!
Không lâu sau đó, tiếng hô hào vang lên.
Hai phía Đông và Nam nổi lên chiến hỏa, con rối và ác linh bất chấp mà lao tới, đòn tấn công vô cùng mãnh liệt. Cường giả Đại Hạ ôm theo phẫn uất và căm hận điên cuồng chiến đấu cùng kẻ địch, những tiếng gào thét vang lên, trận chiến hừng hực.
Đại chiến thảm khốc, mạng người như cỏ rác.
Non sông gấm vóc lại đẫm máu và lầm than.
Các vương triều lớn đều kinh ngạc, sao Đông Hải và Nam Vực lại che giấu nhiều con rối máu và ác linh đến vậy? May mà đối tượng bọn họ tấn công là Đại Hạ, nếu như mũi giáo chĩa về phía bọn họ thì làm gì có nước nào có thể chống cự lại nổi.
Thôi, cứ ngồi làm ngư ông đắc lợi vậy!
Đây là vở kịch của các vương triều lớn.
Đánh đi!
Đánh chết hết càng tốt!
Bọn họ cũng không ngại việc thu dọn tàn cuộc đâu!
Bên này, Ma Quân và Hồng Uyên đã dẫn quân chia ra làm hai đường, Ma Quân chạy về phía đông còn Hồng Uyên thì xuôi nam chi viện.
Sắc mặt của cả hai đều rất khó coi.
Con rối máu và ác linh đều không đáng sợ, sự kinh khủng là ở số lượng, nhiều đến mức khó mà dự đoán.
Nếu Huyết Tôn và Ác Vương không chết, con rối máu và ác linh do bọn họ điều khiển sẽ không bao giờ đứt đoạn.