Tô Thương khẽ cười nói: "Hai phút trước, Bình Thân Vương đã chết rồi, em ở ngay trước mặt hoàng thượng và văn võ bá quan tước đi mạng sống của anh ta rồi."
"Chuyện này..."
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Thương, hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn, Tô Dực Cân mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, không nhịn được liền hỏi: "Thái độ của hoàng thượng ra sao?"
Advertisement
"Ha ha, còn có thể có thái độ gì được chứ, đối với em tốt muốn chết, còn phong em làm đại tướng Tô nữa kìa."
"Vốn dĩ em không muốn làm, nhưng nghĩ lại thì cha và ông nội đều làm đại tướng Tô rồi, em cũng không thể mất phần được."
"Bây giờ em là cấp trên của chị rồi đó nha, sau này sẽ không còn ai dám dùng quy tắc ngầm với chị nữa."
"Ba hoa."
***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tô Dực Cân lườm Tô Thương một cái sau đó béo má Tô Thương, cười nói: "Bây giờ chị đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi em đây, em phải thành thật trả lời đó."
"Nhẹ chút, chị."
Tô Thương hít sâu một hơi, sau đó nhìn sang Huyết đồ, dặn dò: "Tiêu Đình, đem thành viên Huyết đồ về lại trang viên nhà họ Trương đi, lát nữa tôi về sau."
"Ngoài ra, cậu chắc có số điện thoại của Lưu Huy phải không, báo cho cậu ta chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng, tối nay chúng ta về lại Giang Bắc, ở đó còn có việc chờ tôi giải quyết."
Bây giờ, tông chủ Trương Trường Sinh của Thiết quyền tông cùng với bà cố ngoại của Bình Thân Vương là Cổ Hồng Nguyệt đều đang ở Giang Bắc, bức ép Dược Vương Điện, Trương Trọng Ngu và Trương Khổ Mộc lúc này ắt hẳn đang sứt đầu mẻ trán rồi.
Chính mình là điện chủ Dược Vương Điện thì không thể khoanh tay đứng nhìn Dược Vương Điện bị người ta bóc lột được.
"Vâng!"
Tiêu Đình cung kính nhận lệnh, sau đó dẫn theo 49 thành viên Huyết đồ rời khỏi Bình Thân Vương phủ.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Tô Thương mới nhìn sang Tô Dực Cân, khẽ cười nói: "Chị, chị muốn biết chuyện gì, chị hỏi đi, em đều nói hết cho chị nghe."
"Tốt."
Tô Dực Cân buông lỏng bàn tay của Tô Thương ra, sau đó nói: "Về thực lực của em, em không muốn nói thì chị cũng không hỏi nhiều, nhưng chị muốn biết em trở nên mạnh lên từ lúc nào, lúc trước có phải em luôn giả bộ là một kẻ bỏ đi không?"
"Chuyện này..."
Tô Thương sững lại một lúc, chuyện đột nhiên trở nên lợi hại, có chút không hợp khoa học chút nào, để cho chị mình không nghi ngờ, anh bèn nói: "Chị, chị nói đúng rồi, kỳ thực là em luôn che giấu thực lực thật sự của mình."
"Em muốn lặng lẽ tu luyện một mình, đợi ngày bộc lộ ra thực lực của mình khiến cho tất cả mọi người phải đều kinh sợ."
"Khà khà!"
"Tốt, không hổ là em trai của chị, nhẫn nhịn bao nhiêu năm, phần tính cách này thật khiến chị gái kính nể em!"
Tô Dực Cân khen ngợi anh trước sau lại hỏi tiếp: "Lúc trước em từng nói, em đem người đi giải quyết nguy cơ ở biên giới phía Nam là thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật rồi." Tô Thương cười nói: "Nếu không, hoàng thượng sao lại có thể phong em làm tướng quân quản lý tam quân chứ."
"Thì ra là vậy."
Tô Dực Cân gật đầu, sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì, lại hỏi tiếp: "Em trai, Tô Huyền Thiên lúc trước cứu chị ở biên giới phía Đông có phải là em không?"