“Không phải gã này bị thượng nặng hay sao?”, Lục Ngữ nhìn Mạc Phong đang chiến đấu và lầm bầm với vẻ nghi ngờ.
Lúc này Tống Thi Vũ xuất hiện bên cạnh cô ấy: “Có lẽ liên quan tới thứ anh ta đang dán trên lưng!”
Nhìn kỹ thì thấy trên lưng Mạc Phong có hai tấm bùa giấy. Đó chính là mấy tấm bùa cường hóa mà lão đạo sĩ mũi trâu – người muốn bái anh làm sư phụ vào lúc khai trương Lâm Quân Các đã tặng anh.
Anh sợ một tờ không đủ nên đã dán hai tờ lên lưng mình.
Advertisement
Đáng tiếc dù bùa giấy này có hiệu quả và giúp anh cảm thấy cơn đau gây ra bởi những vết thương biến mất nhưng nó chỉ là trò che mắt tạm thời mà thôi.
Anh vẫn phải tiêu hao rất nhiều sức lực và phải kích phát sức mạnh tiềm ẩn.
Rõ ràng là Hồng Sinh đã cảm thấy thấy điều gì đó không ổn.
“Ồ! Bùa cường hóa à? Sớm biết cậu có liên quan tới Đạo gia nên việc có vài tấm bùa loại này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì tấm bùa này chỉ có tác dụng trong năm phút thôi. Có phải bây giờ bắt đầu cảm thấy tức ngực, khó thở rồi không?”, Hồng Sinh khẽ mỉm cười lạnh lùng.
Mạc Phong chau mày. Lão già này đúng là hồ ly, mới đó mà đã đoán ra rồi. Có lẽ vẫn còn rất nhiều người vẫn đang ngây người vì không biết tại sao anh lại mạnh trở lại giống như không sứt mẻ gì như thế.
“Mang rượu tới đây!”, anh quay qua nhìn Tống Thi Vũ khẽ quát.
Hoa hòa thượng không khỏi bật cười: “Thí chủ muốn uống ngụm cuối cùng trước khi lên đường tới Hoàng Tuyền à? Thiện tai, thiện tai, hi vọng kiếp sau cậu có thể làm người bình thường. Yên tâm lên đường nhé. Lát nữa tôi sẽ niệm mười lần để độ kiếp cho cậu!”
“Ha ha, ông nên tự độ cho mình nghe đi!”, anh nhếch miệng cười khinh thường.
Tống Thi Vũ lấy ra một vò rượu từ hộp đàn trong xe rồi vứt cho anh: “Đỡ lấy!”
Tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào Mạc Phong, thế nhưng một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bỗng vỗ vai hắn: “Được rồi, tới nước này rồi, cất súng đi. Để bọn họ đấu nhau, tốt nhất là để cá chết lưới rách!’
Lúc này không còn cần thiết phải dùng súng nữa. Mỗi người lên đạp cho Mạc Phong một cái thì có lẽ đã có thể khiến anh ra bã rồi.
Giờ Mạc Phong chẳng khác gì miếng thịt đặt trên bàn để cho người khác tùy ý xử lý.
Sau khi nhận vò rượu, anh lập tức mở ra, nhưng khi anh mới uống được một nửa thì đã không còn gì.
“Chết tiệt! Không phải nói là còn nửa lạng sao? Sao còn có vài ngụm vậy?”, Mạc Phong tái mặt. Mẹ nó, ông già kia lại cho mình lọt hố rồi!
Hoa hoa thượng và lão đạo sĩ – người lúc này chỉ còn một cánh tay bỗng kinh hãi hô lên: “Nữ Nhi Hồng! Là Nữ Nhi Hồng của Trác Tiêu Dao!"
Mùi hương của rượu Nữ Nhi Hồng rất khác với các loại rượu khác. Chỉ cần ngửi thôi là đã giúp tinh thần trở nên sảng khoái hơn nhiều.
Ợ!
Mạc Phong vứt vò rượu qua một bên, hít một hơi thật sâu. Mặt anh ửng đỏ.
Dương khí ở khu vực đan điền bỗng trở nên dồi dào giống như muốn phóng ra ngoài vậy.
Anh chắp hai tay, một luồng sức mạnh từ sâu trong cơ thể bỗng bạo phát.
Nếu như bùa cường hóa lúc trước tiêu hao mất sức mạnh của cơ thể thì Nữ Nhi Hồng có tác dụng đả thông và nuôi dưỡng kinh mạch.
Cũng không biết có phải do tác dụng của cồn hay không mà anh cảm thấy vết thương không còn quá đau nữa, hai nắm đấm cũng đầy sức mạnh. Xem ra dùng rượu lúc này đúng là hợp lý.
“Hừ! Để tôi xem xem cậu uống rượu rồi thì có thể thắng được bao nhiêu phần!”
Hồng Sinh di chuyển kiếm trong tay và lao lên.
Bỗng nhiên.
Trong đầu Mạc Phong hiện lên một bước đi rất kỳ lạ.
Hơn nữa tiết tấu của bước đi này giống như là đang đi theo kết cấu của trận Bát Quái.
Khuôn mặt anh ửng đỏ do men rượu, cơ thể bỗng cử động, bước đi kia dường như có thêm vài ảo ảnh khiến cả người anh tự nhiên phát sáng.
Ánh sáng tỏa ra khiến đám đông không mở nổi mắt.
Keng!
Vụt!
Tiếng va chạm vang lên. Nhưng chỉ mới vài giây thì âm thanh đó đã biến mất.
Ánh sáng cũng dần dịu xuống. Khi tất cả mở mắt thì lập tức hết hồn.
Kiếm Tàn Uyên trong tay Mạc Phong đã đâm xuyên ngực Hồng Sinh.
“Cậu…Không thể nào!”, ông ta lắc đầu không cam tâm: “Đây là kungfu gì vậy? Tốc độ quá nhanh. Rốt cuộc cậu là ai?”
“Thiên Cương Thất Tinh Bộ! Bí thuật cực cao của Đạo giáo!”
Lúc này có giọng nói từ ngọn núi nhỏ gần đó vọng tới.
Trương Phong nhảy xuống. Vốn tưởng gã này có thể hạ cánh đẹp mắt nào ngờ, hắn trượt chân lăn xuống không khác gì một quả bóng.
Gã này lần này cũng cố tình làm màu khi xuất hiện. Nhưng lần nào cũng hạ cánh trong tư thế vô cùng xấu hổ.