Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 802: “Đây không chỉ là lửa to chứ?”



hận họ. Chỉ cần anh nóng vội thì rất có khả năng sẽ tiềm tàng mối nguy hại cho nhà họ Mạc.

Giống như thời triều Minh, khi hoàng đế Sùng Trinh còn tại vị, vừa lên ngôi là đã xử chết Ngụy Trung Hiền, khóa chặt toàn bộ vùng Đông Quảng, Tây Quảng, phế bỏ Yêm Đảng, bắt đầu sử dụng thế lực của Đông Lâm.

Ngụy Trung Hiền vừa ngã xuống thì Triều Minh cũng sụp đổ. Mặc dù đúng là ông ta có hơi tham một chút nhưng nội bộ vẫn được vận hành. Trừ khử ông ta chỉ có thể hòa hoãn nhất thời chứ không biết là đang tự đào mộ chôn mình.

Advertisement

Tương tự, hiện tại Mạc Phong cũng vậy. Anh không thể xử lý quá nhanh. Lần này, bốn vị môn chủ bị tên ma thuật sư đánh trọng thương, có lẽ họ cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp Mạc Phong nữa.

Họ vốn định nhân cơ hội này để thể hiện bản thân nhưng không ngờ lại bị mất mặt.

Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi vào lòng ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại tại biệt thự Nam Sơn, mọi người lết cơ thể mệt mỏi vào trong nhà.

Vừa mở cửa, họ nhìn thấy An Nhiên và Diệp Đông Thanh đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Mạc Phong dìu từng người về phòng, sau đó mới ngã ra giường của mình và ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng. Mạc Phong nằm trên giường khẽ mở mắt, quay qua nhìn ngoài trời. Mặc dù hôm nay trời âm u nhưng nhìn không gian hơi sáng thì chắc cũng tầm sáu giờ.

Sớm như vậy, đến anh còn chưa ra khỏi giường mà đã nghe thấy có người ở trong bếp rồi.

“Ai vậy? Không ngủ mà vào bếp làm loạn gì thế không biết?”, Mạc Phong dụi mắt khẽ thở dài.

Anh đi ra khỏi phòng thì thấy mấy bóng người lướt qua lướt lại trong bếp. Chứng tỏ là không chỉ có một người.

Cạch!

Cánh cửa kính trong bếp được kéo ra.

Tiếu Nhã bước ra ngoài với khuôn mặt đen sì giống như bị ai quẹt nhọ nồi lên mặt.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, em làm gì trong bếp thế?”, Mạc Phong kinh hãi kêu lên khi thấy vậy.

Đúng lúc này.

“Khụ khụ!”, Mục Thu Nghi cũng bước ra với khuôn mặt đen thui.

Anh đứng ở xa như vậy mà còn có thể ngửi thấy mùi khét từ trong bếp bay ra.

“Ôi trời! Không phải mọi người lại ra tay với cái lò vi sóng rồi đấy chứ?”, Mạc Phong co giật khóe miệng, nói với vẻ cạn lời.

Sao mấy cô gái này cứ gây nhau với cái lò vi sóng thế không biết. Quả nhiên con gái là những người khó dây nhất. Đến cả cái lò vi sóng cũng không chịu nổi sự hành hạ của họ phải lựa chọn cách tự thiêu.

Hai người bưng mấy đĩa thức ăn ra, toàn màu đen xì.

“Đây là thịt đấy à?”, Mạc Phong chỉ vào cái cục cháy đen thui và hỏi.

Anh dùng nĩa gõ còn phát ra tiếng kêu cộp cộp. Có thể thấy món ăn này cứng tới mức nào.

Mục Thu Nghi gãi đầu cười khổ: “Đây là bánh bao, em thái miếng, định chiên sơ để vàng đều hai mặt, không ngờ…lửa hơi to!”

“Đây không chỉ là lửa to chứ?”

Cháy thành than thế này. Để không khiến họ thất vọng thì anh đã cắn một miếng nghe cái 'cạch'.

Một giây sau anh nhổ ra một cái răng. Có thể chiên bánh bao tới mức này cũng đúng là thiên tài thật.

Lúc này Tiếu Nhã bưng ra một đĩa khác: “Anh ơi, anh thử món này của em! Em làm bít tết cho anh! Chín tới nhé!”

“Ồ! Vậy sao? Vậy thì phải thử rồi!”

Bít tết nhìn màu sắc khá ổn. Mạc Phong dùng dao thái, ít nhất thì miếng thịt có độ mềm vì có thể cắt được bằng dao. Vừa rồi bánh bao chiên đúng là sốc lên tận óc.

Mạc Phong đưa vào miệng, biểu cảm của anh càng lúc càng kỳ lạ. Ban đầu còn là mặt cười, sau đó nụ cười dần biến mất.

Phụt!

“Có phải em đổ nhầm xì dầu thành giấm không?”

Tiếu Nhã cắt một miếng đưa vào miệng, vị ch