Bên hông bị người ta dùng lực kéo qua, Thư Tình bị Hoắc Vân Thành kéo vào thang máy.
“Anh làm cái gì đó?” Thư Tình lùi về sau một bước, hơi cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Advertisement
Hoắc Vân Thành chân dài bước qua, áp sát Thư Tình, nhếch mày nói: “Thư Tình, em đang ghen.”
“Ghen? Xin Hoắc tổng đừng quá tự luyến.” Thư Tình xoa huyệt thái dương, rũ mắt không nhìn Hoắc Vân Thành nữa.
“Vì sao em cứ không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân thế?” Hai tay Hoắc Vân Thành chống lên vách thang máy, giam Thư Tình bên trong.
Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, cả người Thư Tình đều bị Hoắc Vân Thành vòng lấy.
Giờ khắc này, bầu không khí có chút ngượng nghịu.
Tinh một tiếng, thang máy xuống tới lầu 1, phá vỡ bầu không khí này.
Cửa thang máy tự động mở ra, Thư Tình vội vã đẩy Hoắc Vân Thành ra: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Ra khỏi thang máy, Thư Tình quay đầu nhìn Hoắc Vân Thành, nói: “Anh về trước đi, tôi còn có chút chuyện.”
“Đã trễ thế này, em còn có việc gì chứ?” Hoắc Vân Thành khẽ nhíu mi.
Thư Tình nhếch môi, lạnh lùng mở miệng nói: “Anh không cầ phải để ý tới tôi, anh đừng đi theo tôi.”
Nói xong Thư Tình liền đi tới cửa chính, tự vẫy một chiếc taxi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thấy cô nhanh chóng lên taxi, ánh mắt Hoắc Vân Thành không khỏi tối đi vài phần.
Hiện giờ cũng đã trễ như vậy rồi, người con gái này còn định đi đâu?
Thư Tình ngồi trong taxi, không hiểu sao lại thấy phiền não, cô lấy điện thoại ra gửi cho Vu Na một tin nhắn.
“Đi uống rượu với tôi.”
Quán bar Charming.
Lúc Thư Tình tới, Vu Na đã ngồi đấy chờ cô.
“Bên này.” Vu Na vẫy tay với Thư Tình.
Thư Tình ngồi xuống bên cạnh Vu Na, “Cho tôi một ly cocktail.”
Vu Na đưa ly rượu cho Thư Tình, cười híp mắt nhìn cô: “Thư Tình, cậu sao vậy? Tâm tình không tốt?”
“Chẳng sao cả.” Thư Tình cầm ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Ánh đèn lờ mờ của quán bar chiếu lên gương mặt Thư Tình, da thịt cô trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dưới ánh đèn như ẩn như hiện như tăng thêm mấy phần thần bí ưu thương.
Vu Na lại rót cho Thư Tình một ly cocktail, “Để tôi đoán xem là ai chọc cho Thư đại tiểu thư tức giận nào, là Hoắc Vân Thành phải không?”
Vừa nghe đến ba chữ “Hoắc Vân Thành”, trong lòng Thư Tình không hiểu sao lại bực bội.
Cô đặt mạnh ly rượu lên bàn cái rầm, “Có thể đừng nhắc tới anh ta được không?”
“Ôi, xem ra tôi đoán đúng rồi.” Vu Na nhếch môi: “Nói thật, Hoắc Vân Thành cũng được đấy chứ, lúc còn ở nước ngoài tôi sớm đã nghe được đại danh của anh ta, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Danh bất hư truyền gì chứ.” Thư Tình nhíu mày, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên câu nói của Hoắc Vân Thành trong thang máy ban nãy.
“Vừa cao vừa đẹp trai, có tiền lại có quyền, rất xứng đôi với cậu.” Vu Na nói đùa.
Vu Na ho nhẹ một tiếng, “Con mắt của tôi sáng suốt lắm, trong cuộc họp báo, hai người phu xướng phụ tùy, phối hợp vô cùng ăn ý, nhất định chính là một cặp trời sinh. Thư Tình, cậu đừng nói với tôi là cậu chưa từng rung động với anh ta.”
“Đừng nói nhảm.” Thư Tình dựa vào ghế, hít sâu một hơi, “Tôi với Hoắc Vân Thành không có gì với nhau cả, cậu biết mà, chẳng qua là ông nội tôi cứ một mực bắt tôi tới thành phố A chung sống cùng anh ta ba tháng. Tôi đã nói rõ với anh ta rồi, sau ba tháng chúng tôi sẽ giải trừ hôn ước.”