Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 834: Cô làm sao mà không cao hứng cho được!  



Ngay sau đó, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh mỗi đứa ôm lấy cánh tay trái phải của Nam Khuê: "Mami, chúng con đều biết cả rồi. Bố đã nói cho tụi con biết rồi, mẹ đừng xấu hổ nữa nhé!"



“Con và anh trai sẽ không để bụng đâu!” Tiểu Niệm Khanh nói.



"Đúng vậy đó, mami thích bố, chúng con vui còn không kịp nữa là!" Tiểu Tư Mặc cũng nói.



Nghe hai đứa con trai nói vậy, Nam Khuê cũng thở phào nhẹ nhõm.

Advertisement



Hơn nữa, vừa nãy ở trong phòng một mình, cô cũng đã bình tĩnh rất nhiều.



Chỉ là lần đầu tiên bị con trai nhìn thấy, trong lòng cô cảm thấy có chút phiền não khó thông.



Sau khi Nam Khuê ra khỏi phòng ngủ, cô tranh thủ thời gian đi tắm một chút.



Khi bước tới bàn, Lục Kiến Thành đã chuẩn bị bữa sáng cho mình, tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc, bao gồm bánh hấp, bánh bao, cháo, cũng như sữa đậu nành và sữa bò.



Tuy bữa sáng hơi muộn nhưng hai đứa trẻ cũng đã hơi đói.



Nhưng lúc Nam Khuê đi tới, cả Tư Mặc và Niệm Khanh đều đang ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm đũa, ngồi thẳng lưng.



Hai đứa trẻ vẫn chưa chịu ăn, chúng nó chính là muốn đợi cô đến ăn chung.



“Mau ăn đi, mẹ biết các con đều đói cả rồi.” Vừa ngồi xuống, Nam Khuê liền nhắc tụi nhỏ.



Hai đứa trẻ quả thực rất đói bụng, vừa nhận lệnh xong liền lập tức ăn no nê thỏa mãn.



Sau bữa ăn, Nam Khuê dọn dẹp bát đĩa, còn Lục Kiến Thành đi gọi điện thoại.



Sau khi cúp máy, anh đi về phía Nam Khuê: "Khuê Khuê, chúng ta có phải đã đến lúc nên về Trung Quốc rồi không? Anh đã nhờ Lâm Tiêu kiểm tra một chút. Các chuyến bay gần đây đều kín hết cả, cho nên chúng ta phải thu xếp trước."



Mấy ngày nay đều trải qua ngọt ngào khiến cô quên mất cái chuyện làm cô lo lắng nhất.



Bây giờ nhắc đến, trái tim Nam Khuê liền lập tức chùng xuống.



Lau khô tay, cô nghiêm túc nhìn anh: "Kiến Thành, bây giờ chúng ta không thể trở về được."



"Sao vậy?"







Đúng lúc này, điện thoại của Nam Khuê lại vang lên. Hơn nữa còn là cuộc điện thoại cực kỳ quan trọng.



Cô cũng không chậm trễ, nhanh chóng bắt máy.



Những lời nói từ bên kia khá ngắn gọn, nhưng rất rõ ràng, rất cụ thể.



Khi cúp điện thoại, cả người Nam Khuê đều rất phấn khích và vui mừng.



Cô kiễng chân ôm lấy Lục Kiến Thành, nói một cách ấm áp và háo hức: "Kiến Thành, em hạnh phúc quá, suỵt ... Đừng hỏi gì cả, đừng nói gì cả, cứ để em ôm anh một lát, được không?"



Tim Nam Khuê đập loạn xạ cả lên.



Năm năm, cô đã chờ đợi năm năm, cho đến ngày hôm nay, cô cũng có được một kết quả đáng mong đợi.



Cô làm sao mà không cao hứng cho được!



Ôm lấy Lục Kiến Thành, có lẽ vì quá hạnh nên cảm động chảy cả nước mắt.



Lục Kiến Thành không hiểu chuyện gì, anh tưởng đã xảy ra chuyện lớn, sợ tới mức vội vàng lau nước mắt trên mặt Nam Khuê: "Sao em lại khóc?"



Thấy anh lo lắng cho mình, Nam Khuê lập tức giải thích: "Kiến Thành, đừng lo lắng, em không buồn, em vui quá nên mới khóc thôi."

Cô đưa tay gạt đi nước mắt của mình.