Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, Hạng Tư Thành nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt chữ quốc, vóc người cao lớn, cho dù ngồi ở đó trông ông ta cũng rất khôi ngô.
Mặc bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt không tính là trẻ, nhưng tuyệt đối cũng không nhìn ra vẻ già nua, rõ ràng đang trong thời kỳ sung sức nhất.
Trên người như có như không lộ ra hơi thở của người có địa vị cao.
Người đó không phải ai khác, chính là Lục Chính Quốc!
Advertisement
Trong phòng ngoài ông ta ra còn có một bóng dáng nhỏ gầy, lúc này đang quay lưng lại với Hạng Tư Thành.
Ngoài hai người đó ra trong phòng cũng không còn ai khác, giống như đặc biệt chuẩn bị để gặp được Hạng Tư Thành.
“Anh đến rồi”, người đàn ông trung niên đó nhìn thấy cửa được đẩy ra, cùng một bóng dáng quen thuộc đứng ở ngoài cửa liền cười nói.
“Thực ra lúc anh rời khỏi chỗ Giang Bách Thần, tôi đã phái người đi theo anh, tôi không có ý theo dõi anh, chỉ là muốn tạo điều kiện cho buổi gặp mặt hôm nay”, Lục Chính Quốc nói.
“Nói cái gì tôi không biết ấy!”, trong lòng Hạng Tư Thành không tỏ ra quá kinh ngạc, bởi vì anh sớm đã nhận ra có người theo dõi mình, nhưng bởi vì những người này đều là người bình thường, nên Hạng Tư Thành cũng không quá để tâm.
Thậm chí trong lòng Hạng Tư Thành tin là, nếu những người này không mang theo vũ khí, đến Vân Tịnh Nhã bọn họ cũng không làm gì được.
“May mà anh không cắt đuôi, nếu không thật sự bị bại lộ rồi, thực ra người tôi sắp xếp không phải là để theo dõi anh, mà là để bí mật theo dõi người của em trai tôi”, Lục Chính Quốc nói.
“Ồ? Em trai ông?”, Hạng Tư Thành cười nói.
Hạng Tư Thành biết rõ trước đây Vân Tịnh Nhã có phân tích Lục Chính Quốc không có thiện ý như vẻ bề ngoài.
Nhưng hôm nay người này lại chủ động tìm mình, trong lòng ông ta rốt cuộc đang tính toán cái gì?
“Lục Chính Quân sẽ không chịu để yên, nhưng lần này bị ông cụ áp chế, nên chú ta chỉ có thể lén lút làm việc, để gặp anh, tôi cũng chỉ có thể chờ cơ hội”, Lục Chính Quốc nói.
“Lục Chính Quân liên hệ vô cùng mật thiết với nước ngoài, ông cụ cũng biết việc này, nhưng hiện tại không có bằng chứng, nên không có cách nào vạch trần, nhỡ ra chó cùng rứt giậu, đến lúc đó nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu”, Lục Chính Quốc nói.
“Ý kiến của ông cụ như nào?”, Hạng Tư Thành hỏi.
“Hiện tại ông cụ rất cảnh giác với chú ta, cuộc gặp bí mật lần này của chúng ta, cũng là ông cụ gợi ý, ông cụ muốn anh giúp đỡ nhà họ Lục”, Lục Chính Quốc nói.
Nói đến đây, vẻ mặt ông ta lộ ra chút bất lực, mặc dù năng lực của ông ta hơn em trai mình, nhưng trên con đường họ đi qua, đã định trước ông ta không thể chống chọi với em trai mình.
“Tìm được thế lực nước ngoài phía sau chú ta, đó là lí do tại sao tôi phải hạ độc chết những người đó!”, Lục Chính Quốc nói sự thật.
Ông ta đi hội sở của Giang Bách Thần chính là để đầu độc chết những người bị Hạng Tư Thành bắt hôm trước, những người đó là người dưới của em trai ông ta, nếu chết dưới tay của Hạng Tư Thành, thì em trai ông ta và Hạng Tư Thành ắt sẽ đối đầu nhau.
Mặc dù cách làm này rất không công bằng với Hạng Tư Thành, nhưng ông ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Ngay từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Tư Thành, Lục Chính Quốc và bố của ông ta đã biết người này chắc chắn không phải là người bình thường, muốn anh làm việc cho mình là điều không thể.
“Ông đây là không đánh mà tự khai sao? Hay là…”, Hạng Tư Thành mỉm cười.
Ngoài miệng Hạng Tư Thành không quan tâm, nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn sóng lớn cuồn cuộn, xem ra phân tích của Vân Tịnh Nhã thực sự vô cùng chính xác.