Cô tất nhiên sẽ không để Niệm Khanh của cô một mình lẻ loi, cô đơn như vậy, vắng vẻ như vậy.
“Được, vậy cha mẹ nhất định phải nói lời giữ lời nha.” Niệm Khanh bé nhỏ nhìn Lục Kiến Thành và Nam Khuê, cười đến vẻ mặt sáng lạn ngây thơ hồn nhiên.
Sau đó, lại nhìn về phía Tư Mục: “Anh, anh từng nói, chờ em khỏe lên, anh cũng phải dẫn em chạy khắp nơi chơi đùa đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh vĩnh viễn sẽ bảo vệ em.”
Advertisement
Niệm Khanh bé nhỏ lập tức ngọt ngào cười: “Vậy con nhất định sẽ nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn đi phẫu thuật.”
“Được, Niệm Khanh của mẹ thật ngoan.”
Cố nén nước mắt, Nam Khuê dùng sức gật đầu.
Sau đó, cô che miệng, nhanh chóng xoay người, chạy vào toilet.
Vừa vào toilet, nước mắt Nam Khuê không thể kìm lại được nữa, điên cuồng chảy xuống.
Niệm khanh của cô, quá hiểu chuyện.
Cho nên, mới càng khiến cô đau lòng.
Nghĩ đến lát nữa còn phải trở về gặp Niệm Khanh, Nam Khuê cũng không dám rơi quá nhiều nước mắt.
Càng không dám để cho mắt mình bị đỏ, hoặc là sưng lên.
Cho nên, cô chỉ có thể vừa khóc, vừa dùng nước trong vòi nước điên cuồng tạt vào mặt mình, điên cuồng rửa mặt.
Cuối cùng, sắp xếp ổn thỏa tất cả những cảm xúc của mình trước khi đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, liền nhận được thông báo của y tá, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, đứa nhỏ có thể vào phòng phẫu thuật.
“Được, một lát nữa tôi sẽ dẫn thằng bé qua.”
Sau đó, một nhóm bốn người đi lên lầu đến phòng phẫu thuật.
Rất nhanh, Niệm Khanh đã thay quần áo phẫu thuật xong, được y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.
Nam Khuê rốt cuộc không nhịn được nữa, bỗng nhiên xông lên, lớn tiếng hô: “Niệm Khanh, con của mẹ, con nhất định phải nhớ kỹ, mẹ ở bên ngoài chờ con.”
“Mẹ sẽ luôn chờ con, ở bên con, hiểu không?”
Có thể là quá kích động, bản thân Nam Khuê cũng không phát hiện mình rơi lệ.
Ngược lại Niệm Khanh bé nhỏ, nghi hoặc nhìn cô: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Nam Khuê lúc này mới hậu tri hậu giác, lập tức đưa tay, cô lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cười che giấu: “A, không có, có thể là lúc vừa mới chạy tới cát bay vào trong mắt, gần đây mắt mẹ không tốt lắm, gặp gió liền dễ dàng chảy nước mắt.”
“Mẹ, vậy mẹ mau lau đi, nếu mẹ khóc, Niệm Khanh cũng sẽ đau lòng nha!”
“Được, mẹ không khóc.”
Nam Khuê lập tức cười, lau nước mắt trên mặt.
Trong lòng đang nhỏ máu, trên mặt lại muốn cười.
“Niệm Khanh thích nhất là nhìn mẹ cười, mẹ cười lên là đẹp nhất, mẹ cười một cái cho con xem được không?” Niệm Khanh bé nhỏ hỏi.
“Được.”
Nhẹ nhàng đáp lại, Nam Khuê nắm chặt tay, cơ hồ là dùng hết tế bào toàn thân cười ra một nụ cười vô cùng thoải mái, vô cùng xán lạn.
“Mẹ, vậy mẹ tự chăm sóc bản thân thật tốt, con đi vào nha, mẹ đã từng nói, nhất định sẽ chờ con đi ra.”
“Ừm, mẹ nhất định nói lời giữ lời, cam đoan sau khi Niệm Khanh mở mắt ra người con nhìn thấy đầu tiên chính là mẹ, được không?”
“Được.” Niệm Khanh bé nhỏ gật đầu, đột nhiên, cậu bé lại nhìn về phía Lục Kiến Thành, lấy hết dũng khí, có chút thẹn thùng mở miệng: “Con còn muốn cha mẹ hôn, được không?”
Nếu không, bé sợ mình sẽ không bao giờ được tận hưởng nụ hôn của cha mẹ nữa.