Lúc đầu, bọn họ còn có thể an ủi chính mình, phẫu thuật nhất định sẽ rất thuận lợi, Niệm Khanh nhất định sẽ an toàn từ bên trong đi ra.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua từng phút từng phút một.
Khi đèn trong phòng giải phẫu vẫn sáng lên, không có bất kỳ động tĩnh gì, Nam Khuê rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng hốt.
Advertisement
Trời cũng đã muộn rồi.
Ăn tối, ba người đều không có bất kỳ khẩu vị nào.
Tất cả họ đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Lại mấy tiếng đồng hồ nữa trôi qua, đêm đã khuya, thân thể Tư Mục bé nhỏ kỳ thật đã có chút chịu không nổi, cậu bé cúi đầu, cả người đã không vực dậy nổi tinh thần.
Nhưng vẫn liều mạng mở to hai mắt.
“Tư Mục nếu như mệt thì ngủ trong lòng mẹ một lát đi!” Nam Khuê đau lòng ôm cậu bé vào trong ngực.
Tư Mục bé nhỏ lại kiên định lắc đầu: “Không, mẹ, con không ngủ, con phải chờ em trai an toàn ra ngoài rồi mới ngủ.”
Biết Tư Mục cũng lo lắng như mình, cho dù ngủ cũng ngủ không yên, cho nên Nam Khuê cũng không khuyên nữa.
Bởi vì nhiệt độ đêm khuya thấp hơn ban ngày rất nhiều, cô ôm Tư Mục chặt hơn một chút.
Trên người, đột nhiên trầm xuống.
Áo khoác của Lục Kiến Thành đã đáp lên người bọn họ.
Thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Nam Khuê có chút lo lắng: “Anh mặc vào đi, đừng để bị lạnh.”
“Anh không lạnh, hai mẹ con cứ khoác đi.”
Trong hành lang dài, vẫn im lặng như cũ.
Không nhớ là sau bao lâu, đột nhiên đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Lục Kiến Thành lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Nam Khuê vì ôm Tư Mục, chân có chút tê dại, tốc độ đứng dậy liền chậm lại một chút.
Nhưng cũng ôm Tư Mục nhanh chóng vọt tới.
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Khi hỏi ra những lời này, cả trái tim Lục Kiến Thành đều đập loạn xạ.
Hoảng hốt và sợ hãi, cơ hồ giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Biết họ đang lo lắng, bác sĩ vừa tháo khẩu trang, vừa đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Ca phẫu thuật tương đối thuận lợi, phải xem tình hình thích ứng sau này của đứa bé, nếu không có tác dụng phụ gì nghiêm trọng thì hết thảy đều thuận lợi.”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành ngửa đầu, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng xoay người, anh ôm lấy Nam Khuê.
Nam Khuê cũng dùng sức ôm chặt anh, thẳng đến lúc này, mới phóng thích hô lên: “Thật tốt quá, Kiến Thành, Niệm Khanh của