Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 863: không thể trách Kiến Thành được.  



Cậu bé nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy, chớp chớp nhìn Vân Thư, đồng thời nói giọng trẻ con.



“Bà nội, bọn cháu là con trai của cha, lẽ nào không nên giống cha sao ạ?”



“Cái… cái gì?”



Advertisement

Lần này, Vân Thư hoàn toàn bị sốc.



Bà luôn là người miệng lưỡi, vậy mà ngay cả nói chuyện cũng trở nên không lưu loát.



Bà mở to mắt, không dám tin nhìn Tiểu Tư Mặc: “Cháu vừa mới nói, cháu là con trai của ai?”



“Bà nội, cháu là con trai của cha, là cháu trai của bà đấy? Bà chưa từng thấy ảnh cháu sao?” Tiểu Tư Mặc không hiểu chớp chớp mắt.



Cùng lúc đó, cậu bé lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Cha ơi, có phải cha không cho bà nội xem ảnh của con và em trai không, dường như bà nội không biết bọn con, bà còn bảo bọn con về nhà, nhưng mà không phải cha nói nơi này chính là nhà của con và em trai sao ạ?”



Ngay khi Tiểu Tư Mặc nói ra điều này, thì Vân Thư đã hoàn toàn hiểu ra.



Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của bà trở nên lạnh lẽo.



Sau đó, đấm thẳng vào người Lục Kiến Thành: “Chuyện quan trọng như vậy, mà con lại giấu mẹ?”



“Con đợi đấy, buổi tối mẹ sẽ tính sổ với con.”



Dứt lời, bà lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, vội vàng xin lỗi hai cháu trai nhỏ của mình.



“Bà nội xin lỗi, là lỗi của bà nội!”



“Mau lại đây, bà nội ôm nào, nói cho bà nội biết, các cháu có đói không? Chúng ta đi ăn cơm có được không?”



Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh liền đồng thanh lên tiếng: “Đói ạ, được!”



Thấy một mình Vân Thư ôm hai đứa bé có hơi khó khăn, Lục Minh Bác lập tức đi tới: “Để tôi ôm một đứa đi!”



Nói xong, ông đưa tay về phía Tiểu Niệm Khanh.



“Ông là ông nội phải không ạ?” Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà cha chỉ nói cho cháu biết trong nhà chỉ có bà nội, không nói cho cháu biết trong nhà còn có ông nội!”



Trẻ con luôn nói thật mà khồng hề suy nghĩ, cho nên nói ra tất cả.



Nghe thấy lời này, trong lòng Lục Minh Bác đương nhiên vô cùng khó chịu.



Nhưng, ông cũng biết đều do mình, không thể trách Kiến Thành được.



“Ừm, ông là ông nội, bởi vì mấy hôm trước ông nội không ở nhà, cha sợ các cháu không gặp được ông thì sẽ thất vọng, cho nên không nói cho các cháu biết.” Lục Minh Bác giải thích.



Tiểu Niệm Khanh nghe xong, liền dang hai tay ra, vui vẻ kêu: “Cháu chào ông nội, ông nội ơi ôm.”



Ngay lập tức, cậu bé nhìn về phía Tiểu Tư Mặc, rất vui vẻ nói: “Anh ơi, thật tốt quá, chúng ta cũng có ông bà nội, chúng ta không cần phải hâm mộ người khác nữa rồi.”







Sau khi ngồi xuống, tất cả sự chú ý của Vân Thư đều ở trên người Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh.