Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 866: "Mẹ, cái này tất nhiên con sẽ không ghen tị.”  



Vốn dĩ, đây đã là bức ảnh cuối cùng, đột nhiên, nhiếp ảnh gia nhìn vào máy ảnh: "Ông bà luôn luôn đứng ở hai bên của hai em bé, có thể đứng gần nhau nắm tay hai em bé, chúng ta chụp thêm một tấm nữa.”



“Được nha!”



Tiểu Tư Mục cười gật đầu, nắm tay Lục Minh Bác, đẩy ông đến bên cạnh Vân Thư.



Nhìn vào máy ảnh, nhiếp ảnh gia nói thêm: "Ông nội có thể đưa tay ôm vai bà nôi."

Advertisement



Lục Minh Bác vừa nghe, tự nhiên có chút do dự.



Đối với ông mà nói, hôm nay có thể tham gia sinh nhật của Vân Thư, có thể chụp ảnh cùng bà, đã là tiến bộ lớn rồi.



Nhưng mà, có thể ôm bà, đây là thứ ông nghĩ cũng không dám nghĩ tới.



Cho nên, Lục Minh Bác chậm chạp không có hành động.



Nhiếp ảnh gia lặp lại nó một lần nữa.



Lục Minh Bác vẫn như cũ không đưa tay ra.



Lần này, Tiểu Tư Mục nhìn không nổi nữa: "Nhanh lên, ông nội, ông phải chủ động một chút chứ, bà nội cũng không có ngại, ông càng không thể ngại.”



Không thể không nói, lời này cho Lục Minh Bác dũng khí lớn.



Từ từ, ông giơ tay lên.



Sau đó, gần như nín thở, đến gần từng chút một.



Cuối cùng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vân Thư.





Đèn flash sáng lên và nhanh chóng, hình ảnh đã được chụp lại.



Lục Kiến Thành và Nam Khuê đã thắp nến.



Thấy đã chụp ảnh xong, Nam Khuê lập tức gọi: "Mẹ ơi, mau tới đây ước.”



"Được."



Ước xong, Vân Thư nắm tay Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh cùng nhau cắt bánh ngọt.



Hai miếng bánh ngọt đầu, bà cho Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh.



Miếng bánh thứ ba, bà đưa cho Nam Khuê.



Biết Nam Khuê không ăn phần bánh, Vân Thư cố ý chọn mấy bông hoa đẹp nhất làm từ kem cho cô.



"Cảm ơn mẹ, nhiều năm trôi qua như vậy, không ngờ mẹ vẫn còn nhớ những thứ này." Trong lòng Nam Khuê cực kỳ cảm động.



"Nói nhảm cái gì vậy, con là vợ Kiến Thành, là người nhà họ Lục chúng ta, mẹ đương nhiên phải nhớ kỹ, nhưng sau này, mẹ không thể chỉ thiên vị một mình con, mẹ muốn trái tim của mẹ dành thêm một chút cho hai đứa cháu ngoan."



Nam Khuê cười nói: "Mẹ, cái này tất nhiên con sẽ không ghen tị.”



Lại cắt một miếng, Vân Thư tự mình cầm lấy dĩa ăn.



Sau đó, Lục Kiến Thành hoàn toàn bị bỏ quên ở một bên: ...



"Mẹ, đãi ngộ chênh lệch này của mẹ cũng làm quá rõ ràng mà, muốn con không phát hiện cũng khó nha!" Lục Kiến khổ sở khóc lóc kể lể.



Vân Thư nhướng mày: "Vốn cũng không muốn giấu, biết là được rồi, cần gì phải nói ra, người khó chịu vẫn là con.”



Lục Kiến Thành:...