Không chỉ có đôi đồng tử mà linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy theo. Thấy Lý Phong ngày càng đến gần. Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi đánh không lại cậu, cậu tha cho tôi đi". Lý Phong nhếch miệng cười. Trong nháy mắt anh đã biến mất. "Roẹt!" Chớp mắt một cái anh đã đứng trước người Điền Vong Hỉ rồi. Anh cúi người xuống. Tay phải anh nắm nhẹ lấy chân Điền Vong Hỉ, nhấc từ dưới đất lên. Anh lập tức xoay người kéo lê ông ta đến chỗ tòa nhà. "Cộp!" "Cộp!" "Cộp!" Bước chân anh ngày một nhanh, sải chân ngày một dài. Lúc cách tòa nhà mười mấy mét anh bỗng nhảy vọt lên, quăng mạnh Điền Vong Hỉ về phía tòa nhà. "Rầm!" Cơ thể Điền Vong Hỉ xuyên qua tường. Bởi vì anh dùng sức rất mạnh. Nên ông ta xuyên qua bức tường phía đông rồi lại bật văng ra từ bức tường phía tây. Trợn mắt há mồm! Điền Vong Hỉ hoảng sợ khi nhận ra Lý Phong đã chờ sẵn ở bên ngoài bức tường phía tây. Cơ thể ông ta lại bị Lý Phong nắm lấy. Xoay trên không trung một vòng. Lại quăng về phía tòa nhà. "Rầm!" "Rầm!" Lúc này Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư mới hiểu tại sao Lý Phong nói dùng sức người để dỡ tòa nhà đấy. Bọn họ không ngờ anh lại dùng cách này để phá dỡ. Trên đời này cũng chỉ có Lý Phong mới làm thế được. Điền Vong Hỉ không ngừng la hét thảm thiết. Lý Phong sừng sững đứng đó đập ông ta. "Uỳnh!" Bỗng nhiên! Cả tòa nhà rung lắc dữ dội. Anh chàng kỹ thuật vội hét lên: "Tất cả mọi người lùi về sau đi, tòa nhà sắp sập rồi". Tòa nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt. Giữa đống bụi bặm ấy, mọi người thấy dáng người cao lớn của Lý Phong kéo cơ thể Điền Vong Hỉ từ từ bước ra. Cả người Điền Vong Hỉ toàn máu. Biến dạng hoàn toàn. Cơ thể ông ta cong vẹo. Không giống con người!