Lão Lục luôn luôn đi theo Uông Tố Lung, trước sau cũng được hơn bốn mươi năm rồi. Ông rất rõ tính cách của Uông Tố Lung. Ông biết rằng Uông Tố Lung làm việc từ trước đến nay đã không lên tiếng thì thôi, nhưng khi đã lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc. Bây giờ, Uống Tố Lung muốn đem cả gia tộc sải cánh bay lên trời xanh! Là một thành viên của gia tộc, Lão Lục cũng vô cùng khao khát đại gia tộc có thể đứng đầu vững chắc trong thủ đô, trở thành gia tộc được người người kính trọng tôn sùng. “Ông chủ, ông hãy hạ lệnh đi!” “Tôi và lão Tam sẽ dẫn hai mươi người tinh nhuệ trong gia tộc đến Thành Hải”. “Để điều tra nguyên nhân cái chết của con trai tôi, hãy khuấy động đất Thành Hải lên, càng náo loạn càng tốt!” “Đợi thời cơ chính muồi, tôi sẽ dẫn người đánh đến đó!” Nghe thấy lời này, hai mắt lão Lục sáng rực lên! Quyền thế hùng mạnh. Hào khí ngút trời. Đây mới chính là khí chất cần có của người đứng đầu một gia tộc. “Đúng rồi, mặc dù Ngô Chí Vinh có báo tin, nhưng cũng không hoàn toàn đúng”. “Nhưng quả thực hai đứa đàn bà chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai tôi”. “Hai con đàn bà này một người là Hứa Mộc Tình, một người là Cố Ngôn Hi”. “Ông phái người đi bắt hai đứa nó về đây”. Nói đến đây, Uông Tố Lung dừng lại một lúc. “Tôi muốn chúng chôn cùng với con trai tôi”. ...... “Ôi, mệt chết tôi rồi”. Bận từ ba giờ đêm đến tám giờ sáng. Về đến công ty, Cố Ngôn Hi liền thả mình lên chiếc sofa mềm mại. Lúc này cô ta làm gì còn có phong độ của một ca sĩ lớn nữa. Phương Văn Văn từ bên cạnh đưa một cốc hồng trà cười rồi nói: “Bộ dạng em bây giờ, nếu để anh Lý nhìn thấy, anh ta sẽ cười em mất”. Vừa nhắc đến Lý Phong, cô lại nghĩ đến Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã quay về Đông Hải, cô tức giận lườm Phương Văn Văn. “Chị đừng có trêu em nữa”. “Người ta đến nhìn còn chẳng thèm nhìn em”. “Trong mắt anh ấy, chỉ có mỗi Tình Tình”. “Nhắc đến, quả thực có lúc, em thật sự ngưỡng mộ cô ấy”. Phương Văn Văn vỗ vai Cố Ngôn Hi: “Phụ nữ chúng ta, cả đời chỉ mong tìm được một người đàn ông phù hợp, quả thực không dễ chút nào”. “Người đàn ông tốt như cậu Lý lại càng hiếm!” “Em à, nhìn xa hơn một chút, đừng có suốt ngày để mắt đến anh ta, anh ta không thuộc về em”. “Em biết, em cũng rất muốn xem anh ấy như bạn bè bình thường”. “Nhưng tiếng lòng luôn muốn em gần gũi anh ấy hơn, thấu hiểu anh ấy hơn”. “Dù cho mối tình cảm này không có kết quả gì, dù cho em cuối cùng em như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bị lửa thiêu rụi”. “Em cảm thấy quá trình ấy mới thực sự đẹp”. Cố Ngôn Hi vừa nói dứt lời, có tiếng của một trợ lý từ ngoài cửa vọng vào. “Cô chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi, anh không được vào”. Lúc này, có người đột ngột đẩy cửa. Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn cùng quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy người đàn ông bụng phệ bước vào. Sau lưng hắn có hai tên vệ sĩ. Người đàn ông này giống như phụ nữa đang có bầu, vác cái bụng to, mặt đầy dầu. Hắn bước thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Hi, “bịch!” một tiếng, ném tập giấy tờ lên mặt bàn. “Ký tên”. Tư thế ngạo mạn. Giọng điệu lạnh lùng. Chương 296: Gia tộc đứng đầu Đối phương rất mạnh. Hắn ta trịch thượng nhìn Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn. Phương Văn Văn bước lên chắn trước người Cố Ngôn Hi, chặn lại cái nhìn soi mói và dâm dê của hắn ta. "Anh là ai?" "Hai người không cần biết tôi là ai, chỉ cần kí vào bản hợp đồng này là đươc". Phương Văn Văn cau mày cầm bản hợp đồng trên bàn lên. Cô ta nhìn lướt qua hai trang thì gấp lại ngay. "Không đời nào! Công ty của chúng tôi không bán". Thái độ của Phương Văn Văn rất cứng rắn. "Tôi không biết anh là ai". "Nhưng giờ tôi nghiêm túc nói cho anh biết, công ty giải trí của chúng tôi tuy không lớn nhưng nguồn vốn rất dồi dào, sẽ không gặp bất kì khủng hoảng nào hết". "Chúng tôi không cần người khác rót vốn, lại càng không cần kí bản hợp đồng vô lí này." Người đàn ông lạ cười khẩy. Hắn lấy một tấm danh thiếp trong ngực ra. Vung tay ném xuống đất nói: "Nhặt lên đi". Phương Văn Văn tức đến bật cười: "Danh thiếp anh vứt đi sao tôi phải nhặt lên". "Bởi vì tôi đến từ phía Nam, chống lưng cho tôi là nhà họ Chu". Nghe thấy thế Phương Văn Văn hít sâu một hơi. Gia tộc đứng đầu ở phía Nam.