Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 898: Trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý.



Cho dù là ở phương Bắc các gia tộc lớn nhiều như mây nhưng một người mạnh như Lý Phong cũng dư sức tạo cho mình một chỗ đứng. "Tôi hỏi ông lần cuối, có mấy người thực lực như ông tới?" Lão Lục sợ rồi. Ông ta vội vàng nói thật: "Một người, ông chủ bảo tôi dẫn hai mươi người đến Thành Hải". "Một tiếng sau sẽ có hai cao thủ đi bắt Cố Ngôn Hi". Lý Phong khẽ gật đầu: "Tôi rất hài lòng với câu trả lời này, giờ ông chết được rồi". "Đợi đã!" Lão Lục vừa sợ vừa cuống. Ông ta vội nói: "Tôi đã trả lời rồi sao cậu còn giết tôi chứ?" "Tôi vốn không định giết ông, nhưng ai bảo ông và người của ông dám động đến mẹ tôi chứ". "Rắc!" Lý Phong chuẩn bị bẻ gãy cổ lão Lục. "Ơ!" Lão Lục trợn trừng hai mắt, lúc sắp chết chợt nói: "Bà ấy giật mình nên mới ngã". "Làm mẹ tôi giật mình cũng phải chết". "Bà ấy ngã thì mấy người lại càng đáng chết hơn". Lão Lục tắt thở! Lý Phong quăng xác lão Lục cho Lý Nhị Ngưu hỏi: "Liệu các cậu có đánh thắng được ông ta không?" Đám người Lý Nhị Ngưu cùng lắc đầu. "Vậy mới nói phải cố gắng hơn nữa, đuổi kịp bước chân của tôi, nếu không các cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay đấy". "Vâng!" Đám người Lý Nhị Ngưu nắm chặt tay. Lý Phong lần nào cũng khiến bọn họ bất ngờ. Sức mạnh của anh giống như vô tận. Còn bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, dù tiến bộ cũng rất chậm, nếu cứ thế sẽ bị Lý Phong bỏ quên. Đám người Lý Nhị Ngưu buồn như đưa đám rời đi. Chờ bọn họ xách hai cái xác đi, Lý Phong bước vào nhà. "Anh rể à, hai người vừa nãy bị anh..." Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Lý Phong hỏi thẳng: "Có muốn đi Thành Hải không?" "Muốn!" Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay vui sướng. "Thu dọn quần áo đi, ba phút sau sẽ đi". Hứa Mộc Tình bước tới: "Em đi với anh". Lý Phong gật đầu. Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xách một cái vali từ trong phòng ra. "Anh rể ơi em chuẩn bị xong rồi, để em lái xe cho". Vừa nói xong, đột nhiên tiếng trực thăng vù vù vọng từ trên nóc nhà xuống. Chương 298: Qua đây rồi quỳ xuống Sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Thành Hải. “Ọe!” Ngay khi cửa trực thăng được mở ra, Hứa Hạo Nhiên lập tức lao xuống, nằm rạp xuống bên cạnh nôn ọe không ngừng. Lý Phong tao nhã bế Hứa Mộc Tình ra khỏi cabin theo kiểu công chúa. Hứa Hạo nhiên vừa lau khóe miệng, vừa nói với Lý Phong: “Anh rể, bây giờ em thật sự tin, chiếc máy bay trực thăng này là do anh dùng keo 502 gắn lại rồi đấy”. “Lắc lư kinh khủng luôn ấy, em cảm giác mình đang ngồi trên cái máy cày vậy”. “Ọe!” “Tinh…” Khi Lý Phong và những người khác đi ra khỏi thang máy ở đại sảnh tòa nhà này, cửa thang máy bên cạnh cũng đang từ từ đóng lại. Lúc này, Chu Hồng đang đứng trong thang máy. Chu Hồng đi thang máy lên tầng cao nhất. “Cốc cốc cốc….” Hắn ta gõ cửa văn phòng. “Vào đi”. Một giọng phụ nữ vang ra từ trong phòng. Chu Hồng đẩy cửa bước vào, bên trong là một người phụ nữ trẻ ăn mặc rất thời trang đang ngồi trên ghế sofa. Trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý. Cách cô ta ăn mặc và trang điểm đều vô cùng tinh tế. Đồng thời, khuôn mặt cô ta đã qua phẫu thuật thẩm mỹ rất tỉ mỉ. Vẻ đẹp khác xa với người thường như thế này vừa nhìn là có thể biết ngay là đã qua chỉnh sửa. “Cô ba”, Chu Hồng không tiến đến gần mà đứng từ xa cúi đầu chào cô ta. Người này là cô ba của gia tộc Chu Thị, Chu Du Trinh. Chu Du Trinh không chỉ là con gái lớn của một thế gia, đồng thời cô ta còn là ngôi sao lớn trong mảng hát nhạc phim truyền hình và phim điện ảnh. Với hào quang sáng chói của gia tộc Chu Thị ở sau lưng, cô ta làm việc gì cũng đều rất thuận lợi. Nhưng riêng về giọng hát thì không có gì tiến bộ. Vì vậy, cô ta đã để ý đến Cố Ngôn Hi. Màu giọng của Cố Ngôn Hi rất đẹp. Dù là những bài hát với tiết tấu nhanh, những bản tình ca cảm động, hay những bài nhạc dân ca trầm lắng, cô ta đều có thể xử lý một cách rất thành thạo, chuyên nghiệp. Chu Du Trinh dự định để Cố Ngôn Hi hát trong cánh gà, còn mình thì lên sân khấu biểu diễn. Bằng cách này, danh tiếng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió và càng được nhiều người biết đến hơn. Cô ta không thiếu tiền. Điều cô ta muốn là được tỏa sáng như những vì sao, được cả thế giới chú ý. Chu Du Trinh hơi nhướng mày, hỏi Chu Hồng: “Sao rồi? Con ả đó đồng ý chưa?” Chu Hồng cười, nói: “Cô ba đã đưa ra điều kiện có lợi như vậy”.