“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để bị người khác ức hiếp đâu, con sẽ bảo vệ tốt cho bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt cho Niệm Khanh và Tư Mặc nữa.”
“Ừm, mẹ cảm thấy rất yên tâm.”
Bởi vì Lục Kiến Thành đã đi công tác rồi nên sau khi Nam Khuê đứa hai đứa bé lên giường nghỉ ngơi xong thì cũng nằm đó cùng bọn trẻ luôn.
Advertisement
Từ bảy giờ tối điện thoại của cô đã bắt đầu đổ chuông liên tục.
Không cần xem cũng biết là Quý Dạ Bạch gọi điện đến.
Hạ Nhu bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát, nếu như cô không hủy kiện thì sợ rằng bà ta sẽ phải ngủ lại một đêm trong phòng tạm giam.
Còn về sau đó, ít thì bảy ngày, nhiều thì một tháng.
Quý Dạ Bạch tuy rằng có chút quyền lực, nhưng cũng không thể dùng tiền để mua chuộc được.
Nhưng, sau khi ăn tối xong mẹ chồng đã đến hỏi cô Hạ Nhu đang bị giam ở đồn cảnh sát nào.
Chắc là bà đang muốn trả lại một vố cho bà ta.
Trong tình huống này, cho dù Quý Dạ Bạch có nhiều tiền hơn cũng đừng mơ có thể bảo lãnh cho Hạ Nhu ra ngoài được.
Ngày hôm sau, Nam Khuê vừa đi làm.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’’
Vừa mới bước vào phòng làm việc thì đã thấy Quý Dạ Bạch mặt mày trắng bệch, tức giận xông đến chỗ cô.
Đồng thời, anh ta túm lấy tay cô: “Nam Khuê, có phải cô đã quá tàn nhẫn rồi không? Cô có biết tối hôm qua mẹ tôi đã phải ở lại một đêm trong phòng tạm giam không? Bà ấy lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, vậy mà cô lại để bà ấy phải qua đêm ở cái nơi kinh khủng đó.”
“Tôi gọi cho cô nhiều lần như vậy, gửi không biết bao nhiêu video, đừng nói với tôi là cô không nhìn thấy đấy.”
Quý Dạ Bạch tức giận đến mức hai mắt trợn trừng trừng.
Đợi đến khi anh ta phát tiết xong, Nam Khuê liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Ở đây rộng lớn người đông, người qua kẻ lại, bao nhiêu người đang nhìn kìa, Quý Viện giữ lấy tôi như vậy, còn dùng lực với tôi nữa, không được hay cho lắm nhỉ!”
“Nam Khuê?” Quý Dạ Bạch tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Cô có cần phải ép người đến vậy không?”
“Quý Viện, tôi nghĩ những lời mà tôi nói lúc nãy đã rất rõ ràng rồi, nếu như anh vẫn không thả tôi ra, tôi sẽ hét lên đấy.”
“Anh là phó viện trưởng của bệnh viện, còn nắm giữ cổ phần nữa, tôi biết anh có quyền nói, các nhân viên trong bệnh cũng không dám bàn tán gì về anh, nhưng giới truyền thông thì không vậy đâu, nếu như bọn họ biết được việc anh quấy rối nhân viên trong bệnh viên của mình giữa thanh thiên bạch nhật, còn có thái độ lên mặt bắt nạt người nữa thì tôi nghĩ bọn họ sẽ vô cùng thích thú với thông tin này đấy!”
“Đầu năm mà, tin tức sốt dẻo như thế này là điều mà mọi người thích xem nhất đấy, nếu như Quý Viện không sợ, vậy đến lúc đó tôi sẽ bảo cánh nhà báo chụp cho anh một bức ảnh thật đẹp để đăng lên đó nhé.”
“Được, cô ác, độc ác lắm!”
Quý Dạ Bạch tức giận đến mức khóe miệng giật giật, bị ép buộc phải thả cô ra.