Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Khoảng thời gian gần đây, Ngô Chí Vinh luôn bên cạnh Uông Nghị Sinh. Ngô Chí Vinh rất rõ, bây giờ chỉ cần hầu hạ tốt cậu chủ vốn được nuông chiều từ nhỏ là Uông Nghị Sinh. Sau đó nhất định sẽ được lợi lộc lớn. Ngô Chí Vinh nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông Lỗ, lần này chuyến đi Cô Tô của cậu Uông, đúng là thắng lợi trở về”. “Minh tinh lớn, các em gà non, thiếu nữ thuần khiết, phụ nữ có chồng, cậu ta đều muốn chơi, tôi đều đã tìm cho cậu ta”. “Vậy từng người đều đổi địa điểm, đổi cách chơi à”. “Cậu chủ Uông có một số sở thích đặc biệt, ông phải thỏa mãn cậu ấy”. “Yên tâm, yên tâm, quý nhân như cậu Uông, tôi sao có thể sơ suất được?” Lỗ Diệu Quang nói tiếp lời. “Đúng rồi, đối với chúng ta, cậu Uông có thể gọi là bước đệm danh vọng”. “Chỉ cần giữ cho bước đệm này thăng bằng, chúng ta có thể vững vàng bước tiếp”. “Gia đình họ Lỗ là gia đình danh tiếng số một ở đất Thành Hải này, đức cao vọng trọng, vững chắc như đá”. “Ông chủ Ngô không phải cũng vậy ư?” Lỗ Diệu Quang tiếp tục nói, “Gia đình họ Ngô xưng bá ở Cô Tô, không có gia định họ Uông chống lưng, sao có thể tự do tự tại như bây giờ?” Hai lão già đốn mạt nhìn nhau, đột nhiên cười lớn. Lúc này, điện thoại của Ngô Chí Vinh rung lên. Có người gửi đến một đoạn ghi hình. Ngô Chí Vinh đang định mở ra, Lỗ Diệu Quang bên cạnh cười nói: “Cái video này chắc chắn là Trình Lỗi gửi đến”. “Tên nhóc này nhiều mưu đồ, chắc chắn có ý gì đó”. “Dù sao chúng ta cũng đang rảnh, chi bằng phóng lên ti vi thưởng thức đi”. Hai lão gia đốn mạt, bây giờ mặc dù đã không còn hứng thú chơi gái nữa. Nhưng vẫn ngứa ngáy trong lòng. Không động chân động tay nhưng xem thì cũng được. Ngay sau đó, họ mở video lên ti vi thật. “Ha ha ha ha ha!” Âm thanh ở phòng khách rất vang. Video được mở lên, vọng lại tiếng cười trắng trợn của Trình Lỗi. “Đồ chó má này liếm đi, mau liếm đế giày của ông đây!” Bởi vì khi mở màn, khung cảnh hơi tối, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trình Lỗi. Chương 294: Cảm giác bị kẹp thế nào Lỗ Diệu Quang cười khanh khách nói với Ngô Chí Vinh: "Ông Ngô nhìn thấy chưa?" "Người tôi chọn đi cùng cậu Uông rất được đúng không?" "Giờ chắc hắn đang bày cho cậu Uông cách chơi gái như thế nào?" "Lát nữa chắc chắn cậu Uông sẽ tự mình chơi đùa". "Hai chúng ta chỉ cần nhìn cho kĩ là được". Ngô Chí Vinh hơi nhíu mày nói: "Sao tôi thấy tiếng kêu thảm thiết này nghe quen tai thế nhỉ?" "Không giống tiếng phụ nữ mà giống tiếng đàn ông kêu hơn". Lỗ Diệu Quang cười nói: "Không phải ông nói cậu Uông khẩu vị nặng à, chắc là cậu ấy thích chơi cả nam cả nữ đấy". Giờ Lỗ Diệu Quang vui muốn chết. Vì ông ta muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Vinh. Ông ta chỉ cần hơn Ngô Chí Vinh. Thì ấn tượng của Uông Nghị Sinh với ông ta sẽ càng thêm sâu sắc. Nếu thế chờ sau khi Uông Nghị Sinh xong việc ông ta càng được lợi. Nhưng Ngô Chí Vinh càng nghe càng thấy lạ. Bởi vì Trình Lỗi cứ lắc lư suốt. Mà người nằm trên đất hai tay ôm mặt không ngừng uốn éo. Làm Ngô Chí Vinh nhìn không rõ mặt người đàn ông bị đánh là ai. Nhưng ông ta thấy giọng người này nghe rất quen tai. Càng nghe ông ta càng thấy giọng của hắn giống giọng Uông Nghị Sinh. Nhưng sao thế được chứ. Trình Lỗi là cái thá gì? Sao dám làm thế với Uông Nghị Sinh? Gã đàn ông nằm trên đất đã bị lột sạch quần áo. Trên người toàn là vết thương. Trình Lỗi lấy một món đồ treo trên tường nhét vào người Uông Nghị Sinh. Sau đó lấy hai cái kẹp sắt từ cái giá bên cạnh xuống. Hắn cười điên cuồng. "Lúc mới tới không phải mày nói với tao muốn thấy cảnh dùng cái kẹp sắt này kẹp đàn bà à?" "Giờ tao để mày thử cho biết vị, xem cảm giác bị hai cái kẹp sắt này kẹp thế nào nhé?" Nói xong Trình Lỗi kẹp vào người gã. "Aaaa!" Hét lên! Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả phòng khách. Thấy cảnh này Lỗ Diệu Quang ngồi một chỗ vỗ tay cười to. "Thằng nhóc Trình Lỗi này được phết đấy". "Làm mẫu mà diễn như thật vậy". "Đơi lát nữa cậu Uông làm theo thì phê phải biết". Lúc này tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa ngừng, bỗng nhiên Trình Lỗi hét to. "Tao sẽ không tha cho mày, tao nhất định sẽ không tha cho mày". "Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết cả nhà mày". "Mày chết chắc rồi, cả nhà mày chết chắc rồi". Trình Lỗi nắm lấy tóc Uông Nghị Sinh. Đến giờ khuôn mặt của Uông Nghị Sinh mới đập vào mắt Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh.