Cửa văn phòng bị đạp tung ra. Thấy Chu Hồng đang đứng ở cửa với một vài vệ sĩ áo đen. Hắn ta vênh váo bước vào, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy Cố Ngôn Hi, hắn ta cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình. Chương 299: Chôn cùng Lúc này, hai mắt Chu Hồng sáng rực lên. Cái mồm giống như hai cái xúc xích chập vào nhau của hắn ta từ từ mở ra. Kinh ngạc! Mừng rỡ! Chu Hồng không ngờ rằng, ngoài Cố Ngôn Hi, lại có thêm một người đẹp tuyệt sắc nữa ở đây. Hắn ta vội vàng bước nhanh tới chỗ hai người họ, sau đó chỉ vào Lý Phong nói: “Mày cút đi!” Chu Hồng đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Trên đường tới đây, tiếng rên sung sướng của Chu Du Trinh ở trong phòng không ngừng vang vọng bên tai hắn ta. Sau đó, tiếng hát của Cố Ngôn Hi phát ra từ đài phát thanh trên xe hơi. Từ từ, tiếng kêu của Chu Du Trinh đã được thay thế bằng giọng hát của Cố Ngôn Hi. Bây giờ toàn thân Chu Hồng đã rạo rực đến khó chịu. Không ngờ rằng ở đây, lại gặp được thêm một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Mộc Tình, hắn ta càng thêm ngứa ngáy. Hắn ta lập tức đuổi hết những người không liên quan trong phòng ra ngoài. Hắn ta muốn từ từ thưởng thức hai cơ thể xinh đẹp này! Chu Hồng gầm lên một tiếng. Nhưng Lý Phong chỉ ngồi bất động ở đó. Chu Hồng trở nên mất kiên nhẫn. Hắn ta đứng trước mặt Lý Phong, vênh váo nhìn anh: “Lời tao nói mày không nghe thấy à?” “Bây giờ lập tức cút ra khỏi văn phòng này cho tao!” Lý Phong lúc này mới hơi ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Vì sao tôi phải nghe lời anh?” “Bởi vì tao là Chu Hồng!” “Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ”. “Tao là người của gia tộc Chu Thị”. Lý Phong quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Người này nói gia tộc nuôi lợn gì cơ, em đã nghe qua bao giờ chưa?” Hứa Hạo Nhiên sắc mặt lo lắng, vội vàng nói: “Anh rể, anh nghe nhầm rồi, bọn họ không phải nuôi lợn”. Chu Hồng thấy Lý Phong ăn mặc bình thường, hơn nữa lại còn chưa từng nghe thấy gia tộc Chu Thị, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường. Còn Hứa Hạo Nhiên thì rất thông minh nhanh nhẹn, sau khi hắn ta nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cậu ta một lượt. Chu Hồng thầm nghĩ: “Thằng nhóc này khá mồm mép”. Tốc độ uốn lưỡi chắc là nhanh lắm đây. Có thể thu nhận thành thuộc hạ của mình, sau đó dâng lên cho cô ba. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Chu Hồng. Hứa Hạo Nhiên lại bổ sung một câu: “Anh rể, vừa nãy bọn họ nói bọn họ là lợn”. “Anh nhìn người này xem, đầu béo tai to, chính là một con lợn”. “Mẹ mày, muốn chết đúng không!” Chu Hồng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, lập tức gầm lên. Vệ sĩ phía sau nhanh chóng xông vào. “Bộp!” “Bộp!” “Bộp!” Tiếng đấm đá không ngừng vang lên. Chu Hồng vẫn chưa kịp phản ứng thì đám vệ sĩ phía sau đã kêu lên và bay ra khỏi văn phòng. Những tên vệ sĩ này ngã xuống hành lang, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt. Chu Hồng không ngờ Lý Phong lại đánh giỏi như vậy, hắn ta vội vàng lùi ra sau vài bước, chỉ tay vào Lý Phong nói. “Mày dám đánh người của gia tộc Chu Thị, mày chết chắc rồi, chúng mày hôm nay chết chắc rồi!” Nói xong, Chu Hồng lại nhìn về phía Cố Ngôn Hi: “Cô Cố, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”. “Bây giờ cô nên ngoan ngoãn đồng ý ký hợp đồng”. “Còn nếu không thì rất nhanh thôi, gia tộc họ Uông sẽ cử người đến”. “Đến lúc đó, đến cơ hội phản kháng cũng không có đâu”. “Bọn họ sẽ đưa cô đến phía Bắc, để chôn cùng với thi thể cậu Uông đã chết kia!” “Bây giờ cô và những người bên cạnh cô, lập tức quỳ xuống dập đầu, tôi có thể sẽ tha thứ cho cô”. “Nếu không thì….” Chu Hồng chưa kịp nói xong thì Lý Phong đã đứng trước mặt hắn ta, đưa tay ra bóp chặt miệng của Chu Hồng. Chỉ nghe thấy âm thanh “Ặc, ặc ặc”. Lý Phong bóp chặt khuôn mặt to béo của Chu Hồng và nhổ từng chiếc răng của hắn ta ra. Vì để không ô nhiễm môi trường, Lý Phong vỗ nhẹ vào miệng Chu Hồng. Tất cả những chiếc răng vừa nhổ ra đều bị Chu Hồng nuốt hết xuống. Nhổ hết răng và nuốt hết chúng! Chu Hồng che miệng, cơn đau dữ dội đến mức hắn ta không thể hét lên thành tiếng. Hắn ta nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng nham hiểm, đưa theo đám vệ sĩ nhanh chóng chạy đi. Chu Hồng vội vàng chạy xuống dưới tầng, trốn vào trong xe. Hắn ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho nhà họ Uông. Trong tin nhắn toàn là dấu chấm than. Giết chết bọn chúng cho tôi! Giết chết bọn chúng!! Giết chết tất cả những đứa trong công ty giải trí này!! Cùng lúc đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn này rung nhẹ trên sàn gỗ kiên cố của một khách sạn hạng sang. Tuy nhiên, không ai nhặt nó lên. Bởi vì bên cạnh chiếc điện thoại di động này, đã có hàng chục xác chết nằm la liệt! Tất cả những tên côn đồ mà nhà họ Uông phái đến lần này. Ngoại trừ những tên đã đến Đông Hải, tất cả những người còn lại đều ở đây. “Cái gì mà gia tộc lớn phía Bắc cơ chứ, không chịu nổi một đòn!”