Thì nghe thấy giọng nói của Lý Phong dưới tán cây sau lưng. Hai vợ chồng sốc nặng. "Anh Lý, sao anh lại ở đây?" Lý Phong đi tới: "Chuyện này hôm nay tôi cũng có trách nhiệm”. "Không thể để cho vợ chồng anh liên lụy được. Ngày mai tôi sẽ đi với anh”. Liễu Bạch và Dư Tú Tú nhìn nhau, mỉm cười gật đầu. “Anh quả là người tốt, cảm ơn anh”, Liễu Bạch chân thành cười với Lý Phong. Lý Phong nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Bạch nói: "Thương vợ thì đều là người đàn ông tốt cả”. Chương 285: Nếu như anh tức giận gì cứ đổ hết lên người tôi đi Sáng sớm hôm sau, sau khi Liễu Bạch đã mặc vest xong xuôi. Dư Tú Tú trang điểm nhẹ nhàng xong. Hai vợ chồng liền đi ra ngoài. Sau khi ngồi vào xe, Dư Tú Tú hỏi Liễu Bạch: “Chồng à, chúng ta thật sự không đi cùng anh Lý sao?” Liễu Bạch lắc đầu: “Anh Lý là người tốt, chúng ta không thể liên lụy đến anh ấy”. “Chuyện này, chúng ta hãy tự mình đối mặt đi”. “Hơn nữa, cũng chỉ là đến nhà người ta xin lỗi, cùng lắm là quỳ xuống dập đầu thôi”. “Chuyện như vậy từ nhỏ đến giờ, anh đã làm nhiều rồi, cứ để anh một mình gánh vác là được”. Dư Tú Tú nắm tay Liễu Bạch trìu mến nói: “Em và anh, chúng ta cùng nhau gánh vác”. Hai vợ chồng nhìn nhau, khẽ gật đầu. Vợ chồng Liễu Bạch lái ô tô đến trước cửa biệt thự của Lỗ Vĩnh Hạc. Cao Ngọc Thụ là vệ sĩ thân cận của Lỗ Vĩnh Hạc, hắn ta đứng ở cửa, mặt mũi bầm dập. Lỗ Vĩnh Hạc bị gãy một chân, bây giờ hắn ta đang nổi cơn tam bành ở trong phòng. Nhìn thấy hai vợ chồng Liễu Bạch xuống xe, Cao Ngọc Thụ cau mày: “Hai người đến đây làm gì?” “Xin hỏi, cậu chủ có ở nhà không?” Cho dù là chỉ ở trước mặt vệ sĩ, Liễu Bạch cũng cúi đầu khom lưng, hạ người xuống rất thấp. “Cậu chủ nhà tôi có nhà”. Cao Ngọc Thụ nhìn đôi vợ chồng này, trong đầu hắn rất nhanh đã lóe lên một suy nghĩ. Hắn đi theo Lỗ Vĩnh Hạc đã được vài năm rồi. Hắn rất hiểu cậu chủ không kiêng nể ai và coi thường luật pháp của mình. Hắn biết rất rõ những việc Lỗ Vĩnh Hạc thích làm nhất khi hắn ta tức giận. Sau đó, Cao Ngọc Thụ đưa hai vợ chồng vào phòng khách trong biệt thự. “Choang!” Vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng kính vỡ. Lỗ Vĩnh Hạc liên tục đập vỡ những món đồ làm bằng thủy tinh, đến mức trên mặt đất khắp nơi đều là những mảnh thủy tinh vỡ. “Cậu chủ, hai người này nói tới đây để xin lỗi”. Lỗ Vĩnh Hạc đột nhiên quay đầu lại sau khi nghe những lời của Cao Ngọc Thụ. Người đầu tiên hắn ta nhìn thấy không phải là Liễu Bạch. Mà là người bên cạnh Liễu Bạch, Dư Tú Tú. Tối qua, ánh mắt của Lỗ Vĩnh Hạc đều đặt trên người Hứa Mộc Tình. Hắn ta phớt lờ tất cả những người phụ nữ khác xung quanh. Nhưng bây giờ nhìn thấy Dư Tú Tú, hắn ta đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ này cũng thật ưa nhìn. Hơn nữa, thân hình cô ta đầy đặn, có da có thịt, sờ có vẻ rất sướng đây. Lỗ Vĩnh Hạc đột nhiên cười lớn. Hắn ta thè lưỡi ra liếm môi. Sau đó, hắn ta bỏ gậy ra và ngồi xuống ghế sofa. Hắn ta mở rộng hai chân, cười chế nhạo vợ chồng Liễu Bạch. “Hai người nói tới đây xin lỗi, vậy hai người nói cho tôi biết, hai người định xin lỗi như thế nào?”