Vô số những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất xuyên vào da thịt của Cao Ngọc Thụ. Khi hắn ngẩng đầu và hét lớn lên, một nửa khuôn mặt của hắn đã bị ghim đầy mảnh thủy tinh! Lý Phong nhấc chân đang giẫm lên người Cao Ngọc Thụ lên rồi bước tiếp. Đám người Lý Nhị Ngưu cũng đi theo Lý Phong, từng người một giẫm lên người Cao Ngọc Thụ một cái. Mỗi lần bọn họ đạp lên người Cao Ngọc Thụ đều có thể nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết. Khi thành viên cuối cùng của đội bước qua, tiếng kêu gào của Cao Ngọc Thụ đã ngừng lại. Có thể là hắn ngất rồi, cũng có thể là hắn chết rồi. Lúc này, không ai quan tâm đến nhân vật nham hiểm, tầm thường như vậy nữa. Lý Phong dìu Liễu Bạch đang quỳ dưới đất lên. Anh đặt tay ở trên chân của Liễu Bạch, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Tất cả những mảnh thủy tinh vỡ dính trong da thịt nhanh chóng bay ra ngoài. “Chồng ơi, anh không sao chứ!?” Liễu Bạch ôm chặt Dư Tú Tú. Dư Tú Tú lao vào trong lòng Liễu Bạch, gào khóc. Liễu Bạch buông Dư Tú Tú ra, anh ấy vô cùng tức giận nhìn chằm chắm Lỗ Vĩnh Hạc: “Tại sao?” “Tại sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy?” “Chúng tôi thành tâm tới đây xin lỗi, vì sao anh lại làm như vậy?” Lỗ Vĩnh Hạc cười lạnh, biểu cảm trên mặt hắn ta càng lúc càng dữ tợn. “Bởi vì trong mắt tao, chúng mày không bằng một con chó, con lợn”. “Tao muốn giết một con chó, một con lợn, có cần phải nói cho chúng biết lí do tại sao không?” “Bởi vì tôi xuất thân kém hơn anh, là bởi vì tôi không có tiền sao?” Liễu Bạch hai mắt đỏ hoe hỏi. “Đúng vậy, bởi vì tao sinh ra trong gia đình quyền quý hơn chúng mày, nên lũ chó lợn chỉ đáng làm vật nuôi cho tao thôi”. “Lũ chó lợn chúng mày, chỉ có thể làm vật mua vui cho tao thôi”. Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Đồ chó chết, mày có bản lĩnh thì tới giết tao luôn đi!” “Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động tới tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”. “Mày và vợ mày, và người nhà mày, tất cả đều phải chết!!” Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ tay vào Liễu Bạch: “Còn mày, tao nhớ rõ mặt của mày và vợ mày rồi đấy”. “Chúng mày sống ở đâu tao cũng biết rõ”. “Từ nay về sau, chúng mày đừng hòng được ngủ ngon”. “Tao sẽ dành thêm chút thời gian để chơi đùa với chúng mày!” “Lần này, tao nhất định sẽ chơi chúng mày đến chết!” “Á!!!” Gầm lên giận dữ một cách điên cuồng. Liễu Bạch trút hết những giận dữ và đau khổ trong lòng. “Vì sao? Vì sao mấy người cứ ức hiếp chúng tôi như vậy?!” “Chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì!” “Tại sao ông trời lại bất công như vậy?” “Vì sao vậy!!?” Tiếng gào thét giận dữ của Liễu Bạch vang vọng khắp trong căn phòng.