Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 932: “Mẹ nó, vẫn trượt, lại!”



“Mày bảo anh rể mày đến, bảo bọn tao đợi nó à?” “Anh em ơi, thế có đợi không?” Một đám người đồng thanh: “Đại ca, quần tụt một nửa rồi thì ai mà đợi được nữa?” Lại một tràng cười vang lên! Đám đàn ông xấu xa cười khà khà. Mắt chúng lóe lên như một con súc vật tham lam! Cầm thú! Người đàn ông mặt sẹo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình. Gã càng tới gần thì càng nhận ra Hứa Mộc Tình thật sự xinh đẹp. Gương mặt không trang điểm đậm, ăn mặc không có gì là gợi cảm, nhưng lại toát lên một vẻ thu hút khó mà cưỡng lại được. Càng nhìn càng sướng. Càng nhìn lại càng muốn có được! Tên đàn ông mặt sẹo kia vô thức giơ tay ra, muốn chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình vội lùi lại, tránh đi. “Anh muốn làm gì?” Hứa Mộc Tình vừa nói xong, vết sẹo trên mặt gã giật giật, cứ như là con rết đang bò. “Tao muốn làm gì à?” “Khà khà” Ánh mắt dâm tà, tràn đầy dục vọng và đê tiện! Gã từng bước ép sát! Hứa Mộc Tình lùi dần. Hai tay gã giơ ra, tóm phải không khí. “Khà khà, tao muốn, tao muốn…” “Chị, chạy đi nhanh lên!” Bỗng nhiên Trương Hiểu Bình kéo Hứa Mộc Tình ra, chạy vòng ra sau văn phòng. Tên đàn ông mặt sẹo kia lập tức đuổi theo. Mà bao nhiên công nhân nam của tập đoàn Thái An lúc này lại không có một ai đứng ra, ai nấy đều co rúm hết lại. Trong không khí vang lên tiếng cười của tên mặt sẹo: “Khà khà, vào trong phòng làm việc cũng hay, đóng cửa vào. Hai bọn mày gào to đến đâu thì ở ngoài cũng không ai nghe thấy”. … Lúc này trong một con ngõ nhỏ ở một khu phố cổ. Bốn tên du côn đứng chặn ngay đầu ngõ, Liễu Ngọc Phân co rúm người, gương mặt hoảng hốt! Đây là ngõ cụt, không còn chỗ nào để chạy được nữa! “Chạy đi!” “Chạy nữa đi!” Hai tên côn đồ cầm thanh gậy, gõ “boong boong” vào tường. Bọn chúng mỉa mai, cười khẩy. Ánh mắt bỡn cợt, không coi ai ra gì! “Mụ già, cho dù mụ có mọc cánh thì cũng không bay được đâu!” “Đại ca, trông mụ già này chẳng chịu nổi đòn đâu, cho mấy gậy là xong. Hay là chúng ta đập đồ, thi xem ai đập chuẩn nhất?” Vừa nói, một tên vừa vớ ngay viên gạch lên ném tới. “Bụp!” Một viên gạch sượt qua vai Liễu Ngọc Phân, đạp vào bức tường đằng sau. “Lại nhá”. “Bụp!” “Mẹ nó, vẫn trượt, lại!” “Bụp!” “Nhìn tao đây này!” “Bụp!” Liễu Ngọc Phân sợ hãi vô cùng, núp đằng sau cái rổ trúc, run lẩy bẩy! “Há há, mụ già này sợ vãi ra quần rồi!”