Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 934: Hung ác



Tên đàn ông mặt sẹo đạp đổ cánh cửa văn phòng vốn đã lỏng lẻo sẵn rồi. Gã chỉ cần tác động thêm là cánh cửa sẽ bị đạp bung hẳn! Hai cô gái xinh đẹp, tuổi xuân dạt dào phơi phới đang đợi gã. Nào, đến bắt, sờ mó, nếm thử nào… khà khà! “Rầm!” Cửa bị đạp đổ! “Hà hà, cô em, tôi tới rồi đây!” Lúc này Hứa Mộc Tình đang trèo lên cửa sổ. “Chị, chạy mau! Em sẽ ngăn hắn lại!”, Trương Hiểu Bình gào to. “Hừ, có chạy được không? Mày muốn bị tao làm nhục bên ngoài chứ gì, tao cho mày toại nguyện!” Tên đàn ông mặt sẹo đuổi theo. Hứa Mộc Tình chạy mãi, bỗng nhiên chân vấp phải hòn đá! Cả người cô đổ rạp xuống đất. “Hà hà, chạy đi người đẹp, chạy đi chứ!” Đôi chân dài, trắng nõn, thẳng tắp của Hứa Mộc Tình lộ ra, tất cũng bị rách. Tên đàn ông mặt sẹo chảy nước miếng, như hổ vồ lao đến! Vù vù! Một cơn gió mạnh thổi qua! Tên đàn ông mặt sẹo bị quật ngã! Gã ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra! Máy bay trực thăng! Một chiếc máy bay trực thăng như một con thú khổng lồ trên không trung lao vun vút tới! Trực thăng ngắm thẳng vào tên đàn ông mặt sẹo! Giống như chim ưng săn mồi! Như mũi tên nhọn cắm trúng hồng tâm! Dưới chiếc trực thăng còn đang treo lủng lẳng bốn tên đàn ông nữa! Bốn tên đàn ông bị treo kia đã không còn sức giãy giụa nữa. Bọn chúng kêu gào khản cổ, đũng quần cũng ướt sũng. Cả bốn tên đều tè cả ra quần! Khi trực thay lướt qua con sông nhỏ gần công trường, bỗng nhiên bốn chiếc dây được tháo ra. Bỗng chốc, tiếng hét thất thanh của bốn tên du côn chìm vào lòng sông. Ngay sau đó, trực thăng hạ thấp với tốc độ cực nhanh. Ù ù! Cánh quạt máy bay vù vù khiến người ta phải nheo mắt lại. Cửa máy bay mở ra. Trong đám khói bụi mịt mù, một dáng người xuất hiện. Người đó vững chãi như núi cao! Ánh mắt lạnh lùng vô cùng! Anh giống như một thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ! Anh… “Choang!” Bỗng nhiên! Hộp sô cô la bằng sắt trong túi Lý Hùng rơi xuống đất! Lý Hùng ngay lập tức nhét hộp sắt vào trong ngực. Anh liếc nhìn Hứa Mộc Tình ở phía xa, cũng không biết là cô ấy có nhìn thấy không. Lý Hùng sải bước đi về phía trước mặt người đàn ông mặt sẹo. Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói: “Nhìn thấy máy bay trực thăng, tao lại còn tưởng người đến là nhân vật lớn nào”. “Hóa ra là tên thần kinh này! Mày nghĩ là một mình mày có thể đấu đơn với cả nhóm chúng tao sao?” “Giờ ông đây sẽ chém chết mày”, một chiếc đao chém được rút ra từ hông, sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn. Người đàn ông mặt sẹo vung đao lên. Thuộc hạ của Báo Đen, ngoài nhị đại ca thì chỉ có tên này là có năng lực nhất thôi. Người đàn ông mặt sẹo có biệt hiệu là “Lưỡi Liềm”, bởi vì gã đã từng đoạt mạng của rất nhiều người. Gã cười lạnh lùng mà nham hiểm và tràn đầy tự tin, dường như đã nhìn thấy đao trong tay mình sắp chém đứt cổ họng của Lý Hùng rồi và màu máu đỏ tươi, máu bắn tứ tung. Gần rồi, gần đến rồi. Lý Hùng đang ở ngay trước mặt. Đao sáng lóe lên, mũi đao chém xuống. Một cánh tay đột nhiên giơ ra nắm chặt lấy cánh tay cầm đao của người đàn ông mặt sẹo. Ngay lập tức khẽ vặn và rồi tiếng kêu oai oái vang lên. Người đàn ông mặt sẹo vừa ngã xuống đất thì Lý Hùng đã nhấc chân lên rồi giẫm mạnh một cái. “Rắc rắc”, âm thanh xương cốt gãy vụn. Chân phải của người đàn ông mặt sẹo bị giẫm gãy, tiếng kêu thảm như lợn bị cắt tiết. Người đàn ông mặt sẹo vừa kêu gào vừa hét rống lên với thuộc hạ của mình: “Lên hết cho tao, thịt nó đi, giết chết nó đi”. Ngay lập tức, một nhóm người vung đao và gậy sắt trong tay lên rồi bổ nhào về phía Lý Hùng. Nhóm người này thì đã làm sao? Trong mắt Lý Hùng thì đây chỉ như đám gà con mà thôi. Lý Hùng đã ra tay, anh như con sư tử hung dữ lao về phía đám gà con kia. “Bụp, bụp, bụp”, trong nháy mắt Lý Hùng xông vào nhóm người này như xông vào nơi không người. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn nhóm người thì tán loạn. Gậy gộc đập đến liền bị bẻ cong, nắm đấm vung lại bị bẻ gãy. Nhóm người bắt đầu tháo chạy và cầu xin tha mạng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kêu thảm, những tiếng kêu gào không ngừng.