“Cuối cùng cũng nói được họ rồi, sau khi họ cảm thấy vô cùng hối hận thì đều tình nguyện cống hiến vô điều kiện”. “Trước khi công trình hoàn thành thì họ sẽ làm việc ở đây không công”. Hứa Mộc Tình giận dỗi quét nhìn Lý Hùng một cái. “Có quỷ mới tin lời anh nói”, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn cảm thấy rất vui. Vốn đang đau đầu về vấn đề công nhân nhưng thoáng cái mà Lý Hùng đã giải quyết giúp cô rồi, tốc độ này cũng nhanh quá đi! Anh ấy là thiên sứ mà thượng đế phái tới cứu giúp cô sao? Hứa Mộc Tình vốn đang lo lắng là đám côn đồ này sẽ lười biếng hoặc là thầm phá phách. Nhưng kết quả là cô phát hiện ra đám người này làm việc rất chăm chỉ. Cô không kìm nổi mà tự nhủ: “Nếu ngày nào đám người này cũng làm việc như hôm nay thì mình sẽ trả lương cho họ”. Đúng là cô gái lương thiện quá đi! Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi vào văn phòng thì bên ngoài công trường đột nhiên khói bụi bay mù mịt. Mười mấy chiếc xe lao vào, có xe ô tô con, xe van, thậm chí còn có cả xe tải. Bọn họ cứ như đàn kiến, à không, giống đàn cào cào hơn, từng đàn từng đàn lao tới. Ánh mắt họ sắc bén, ai nấy đều vô cùng hung dữ. Nếu so với đám người trước đó đến đây gây chuyện thì đám người này mới là bọn ác bá thật sự. Cửa xe của chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đi đầu được một tên đàn em mở ra, tiếp đó là Báo Đen bước ra. “Báo Đen đến rồi!”, có không ít đàn em đang làm việc khi nhìn thấy Báo Đen thì lớn tiếng hô lên. Lập tức có người phấn khởi xông lên trước nói: “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng đến rồi”. Nhưng người này vừa mới tiến lại gần đã bị Báo Đen đá một cái bay ra ngoài. Báo Đen đi đến trước mặt người đàn ông bị đá đó, nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm lên cánh tay đối phương. “Ai ya, đại ca, đại ca ơi, là em đây, em Lão Tứ đây mà”, lão Tứ kêu lên thảm thiết. Tiếng cầu cứu tha mạng liên tục vang lên, nhưng rồi đổi lại là sự hống hách và máu lạnh. Trong ánh mắt Báo Đen mang theo vẻ lạnh lùng nham hiểm. “Bố mày vừa đến đã nhìn thấy chúng mày đang làm việc, làm chó cho người khác thích lắm hả, vậy thì tiếp tục làm đi”, Báo Đen dùng giày giẫm lên cánh tay của Lão Tứ. “Dừng tay”, một tiếng quát vang lên, Lý Nhị Ngưu bước ra từ trong đám người và đứng trước mặt Báo Đen. “Nói gì thì nói anh ta cũng là đàn em của mày, mày làm như vậy chẳng phải là quá đáng lắm sao?” “Hừm! Chẳng qua cũng chỉ là đàn chó tao nuôi mà thôi, loại chó không nghe lời thì giữ lại làm gì?”, nói xong Báo Đen nhấc chân lên giẫm xuống đầu của Lão Tứ. Lý Nhị Ngưu lúc này liền ra tay, lực chân của anh ta không hề yếu, tung ra mấy đòn tấn công liên tiếp về Báo Đen. Báo Đen cười lạnh một cái rồi lui về sau, đám đàn em bên cạnh nhanh chóng bao vây Lý Nhị Ngưu lại. Thoáng chốc, ánh sáng đao chém lóe lên rồi chân tay bay loạn. Rất nhanh, một đám đàn em bị đánh bại hết nhưng toàn thân Lý Nhị Ngưu cũng đầy vết thương. Ở không xa, Báo Đen đã lấy một chiếc ghế ra ngồi xuống, phía sau hắn có một đám người. Đám này đều với khí thế hung bạo, rõ ràng là khác hẳn với đám côn đồ bình thường kìa. Báo Đen vỗ tay một cái rồi nói với Lý Nhị Ngưu: “Không tồi, không tồi”. “Thật không ngờ thằng nhóc này cũng có chút tài đấy”. “Này nhóc, anh đây coi trọng mày, bây giờ cho mày cơ hội làm việc bên cạnh tao, mày thấy sao?” “Mày đi theo tao, tao chắc chắn mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp”. “Bố mày nhổ vào ý”, Lý Nhị Ngưu nhổ ra một bãi nước bọt. Mặc dù trên người đầy vết thương nhưng Lý Nhị Ngưu vẫn đối mặt với Báo Đen với vẻ không khuất phục. Anh ta giơ tay ra chỉ về phía Báo Đen nói: “Mày có bản lĩnh thì đấu đơn với tao”. Báo Đen khinh bỉ thốt ra câu: “Dựa vào mày thì không có tư cách đó”. Báo Đen vừa nói dứt lời thì trong văn phòng truyền ra giọng nói của Lý Hùng: “Không biết tao có tư cách đó không?” Lập tức, Báo Đen ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Hùng chậm rãi đi ra. Báo Đen liếc mắt ra hiệu với hai tên đàn em bên cạnh mình. Hai tên đó lập tức xoay người xông về phía Lý Hùng. “Bụp, bụp”, hai tiếng rơi mạnh vang lên. Hai tên đó vẫn chưa đến gần thì đã bị đánh bay ra ngoài. Không ai nhìn rõ Lý Hùng đã ra tay như nào. “Thình thịch, thình thịch”, trong lúc nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, Báo Đen đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều. Ánh mắt đó thật đáng sợ. Điều kinh dị nhất chính là, Lý Hùng đi bộ dường như mang theo một nhịp điệu vô cùng đặc biệt khiến nhịp đập của tim Báo Đen cũng khớp với tốc độ bước chân của Lý Hùng. Mỗi lần chân Lý Hùng chạm đất thì đều khiến Báo Đen có cảm giác vô cùng sợ hãi. Lý Hùng thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc! Mày đã dùng hết cơ hội mà tao cho mày rồi”. “Cơ hội gì?”, Báo Đen hỏi. “Cơ hội được sống”.