Hồng Hải Lượng xua tay. Ông ta dương dương tự đắc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Hôm nay tao nhất định phải dạy cho hai con chó có mắt như mù này một bài học!” Lúc này, Hồng Hải Lượng ra hiệu cho hai bảo vệ bên cạnh đó. Một trong hai bảo vệ lập tức tiến lên phía trước, dúi Hứa Hạo Nhiên xuống đất. Một người khác thì giữ lấy tay Hứa Hạo Nhiên, ép xuống chiếc ghế bên cạnh. “Các người làm gì thế hả? Không được làm như thế!” Liễu Ngọc Phân vội vã xông đến. Giám đốc ngân hàng không hề can ngăn mà ngược lại còn đẩy Liễu Ngọc Phân sang một bên. Giám đốc ngân hàng đưa tay chỉ vào Liễu Ngọc Phân nói: “Cái đám ngu ngốc như các người cần phải được dạy dỗ!” Liễu Ngọc Phân lắc đầu không thôi, hoảng sợ đến nỗi sắp bật khóc. “Không phải đâu, không phải đâu!” “Cái thẻ này là của con rể tôi đưa cho tôi thật!” “Không tin thì các người đem tới quầy quẹt thử xem!” “Con rể tôi nói tấm thẻ này được làm dưới tên của tôi”. “Tôi là Liễu Ngọc Phân. Tấm thẻ này thật sự là của tôi!” “Hơn nữa tiền bên trong không nhiều, con rể đưa tôi để đi chợ”. Giám đốc ngân hàng lạnh lùng cười. “Cái bà già nhà quê ngu ngốc này!” “Bà có biết cái thẻ vàng trong tay Hồng Hải Lượng này quý giá thế nào không?” “Đây là thẻ vàng bản giới hạn mà ngân hàng chúng tôi phát hành đấy. Cả thành phố Đông Hải còn chưa đến mười chiếc”. “Hai người khố rách áo ôm thế này thì con rể các người khá tới đâu được?” “Đám mạt hạng như các người thì lấy tư cách gì mà có tấm thẻ vàng này?” Sau đó giám đốc ngân hàng bảo nhân viên lấy một cái búa. Anh ta cung kính đưa chiếc búa cho Hồng Hải Lượng. Hồng Hải Lượng cầm lấy chiếc búa sắt, trên mặt lộ ra nụ cười man rợ. Ông ta cười để lộ hàm răng ố vàng rồi đi đến bên Hứa Hạo Nhiên. “Tí tuổi đầu học gì không học lại dám trộm đồ của tao. Hôm nay tao sẽ cho mày bài học nhớ đời!” Nói chừng, Hồng Hải Lượng giơ chiếc búa trong tay lên toan đập mạnh xuống. “Rầm!” Bỗng nhiên! Một chiếc xe Benz trắng mới tinh còn chưa có biển số từ ngoài đâm thẳng vào. Chiếc xe Benz đâm vỡ kính của ngân hàng rồi dừng giữa đại sảnh. Sau đó Lý Hùng lạnh lùng mở cửa ghế lái ra. Hứa Mộc Tình cũng vội vàng xuống khỏi ghế phụ. “Mẹ!” Hứa Mộc Tình vội vàng chạy đến bên Liễu Ngọc Phân. Cô sợ đến mức khóe mắt đỏ hoe. Vừa nãy khi Hứa Hạo Nhiên chạy vào thì đã nhắn tin cho Hứa Mộc Tình. Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đúng lúc đó đang mua đồ ở gần đấy nên vừa nhận tin nhắn xong thì lập tức chạy đến. Lúc này, cả người Lý Hùng sặc mùi sát khí. Anh sải bước về phía giám đốc ngân hàng và Hồng Hải Lượng. Vì thấy Lý Hùng đang lại gần nên giám đốc ngân hàng muốn bảo bảo vệ đi ra ngăn lại. Nhưng khi giám đốc ngân hàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hai người bảo vệ đã sợ đến mức ngã rạp ra đất. Lý Hùng chẳng làm gì cả, anh chỉ đứng trước mắt giám đốc ngân hàng. Lý Hùng đưa tay ra với giám đốc ngân hàng. Anh lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại đây”. Giám đốc ngân hàng run rẩy đưa điện thoại cho Lý Hùng. Sau đó, Lý Hùng gọi đến một số mà giám đốc ngân hàng có chết cũng không dám gọi ngay trước mặt anh ta. Đó là số của tổng giám đốc chuỗi ngân hàng của họ. Bên kia vừa bắt máy thì Lý Hùng liền ấn loa ngoài. “Alo, ai đó?” Điện thoại phát ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông trung niên. Vừa nghe thấy giọng nói này, giám đốc ngân hàng liền vô thức rụt cổ lại.