Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 949: Cô cảm thấy có chút thương hại cho anh.



Hai người cùng nhau rơi vào bóng chiều tà khiến người ta không khỏi thở dài.

Nam Khuê nhìn chăm chú vào hai người họ và nghĩ rằng đó là một sự kết hợp hoàn hảo.

Nghĩ đến lần trước Lục Kiến Thành nói về việc giới thiệu Họa Họa cho Chu Tiễn Nam, lòng cô chợt rung động, thoạt nhìn qua quả thực hai người họ trông rất xứng đôi vừa lứa.

Advertisement

Lúc ban đầu, cô cũng không để tâm đến chuyện này lắm.

Nhưng bây giờ có thể thấy, hai người họ nói không chừng có thể trở thành một cặp đôi hoàn hảo.

Đưa tay ra, Nam Khuê nhẹ nhàng kéo Đông Họa qua một bên, khẽ nói: “Họa Họa, lần này mình trở về lâu như vậy, thật ra có một chuyện riêng muốn hỏi cậu một chút, nhưng mà nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao cả.”

“Không sao đâu, Khuê Khuê, cậu cứ hỏi đi!”

“Mình muốn hỏi cậu, nếu có một ứng viên có ngoại hình đẹp trai, tính cách và nghề nghiệp tốt, mình muốn giới thiệu cho cậu làm bạn trai, cậu sẽ cân nhắc một chút chứ?”

Đông Họa lắc đầu: “Không đâu Khuê Khuê, cám ơn lòng tốt của cậu.”

Nam Khuê liếc mắt sang Chu Tiễn Nam, cô cảm thấy có chút thương hại cho anh.

“Vậy thì mình chỉ có thể trách Tiễn Nam không may mắn có được một cô gái tốt như cậu thôi.”

Đông Họa đột nhiên sững sờ, phải một lúc sau cô mới phản ứng được, cô sửng sốt hỏi: “Khuê Khuê, người cậu vừa nói là Chu Tiễn Nam sao?”

Nam Khuê gật đầu: “Đúng vậy!”

Đông Họa giương mắt nhìn sang, dáng người cao thẳng vừa gợi cảm vừa đẹp trai hiện lên trong ánh hoàng hôn, đường nét rõ ràng cùng đôi lông mày sâu thẳm khiến cô say mê không thôi.

Không chỉ có cô, mà ngay cả mấy tá nhỏ cũng viện đủ thứ lý do để chạy đến phòng bệnh này.

Cô làm sao lại không biết nguyên nhân cơ chứ, e rằng chín phần mười chính là vì nhan sắc cực đỉnh thu hút ánh nhìn người khác.

“Nếu là anh ấy, nếu là anh ấy thì…”

Trong lòng Đông Họa đã nhai đi nhai lại câu này rất nhiều lần.

Cô đồng ý, ngàn lần đồng ý, vạn lần đồng ý, làm sao có thể không đồng ý được chứ?

Nhưng người anh ấy yêu lại không phải là cô.

Bên cạnh đó, với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ chống lại cái gọi là những cuộc hẹn hò hay hôn nhân mù quáng.

Cho dù không chiếm được hảo cảm từ anh, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi bị người ta chán ghét!

Thế là, Đông Họa khẽ mím nhẹ môi: “Nhưng tính cách của anh ấy có lẽ sẽ không thích cái gọi là xem mắt kia đâu.”

Những lời này khiến Nam Khuê nhớ lại lúc trước.

“Cậu nói đúng, là mình đã quá lơ là rồi. Mình nóng nảy quá, xém chút nữa đã làm hỏng khúc uyên ương. Hay là thế này đi, duyên phận vẫn chưa đến thì cứ yên lặng chờ đợi, duyên phận đến rồi có chống cự cũng không chống cự được.”

Ở phía bên kia, Chu Tiễn Nam, Tư Mặc và Niệm Khanh đều đang có khoảng thời gian vui vẻ với nhau.

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Anh hai, có thật là anh không?”

Ngay sau đó, Chu Phượng Kiều liền chạy vào, và nhanh chóng nhào vào vòng tay của Chu Tiễn Nam: “Anh à, anh bị thương sao không nói cho chúng em biết, làm em và mẹ lo lắng muốn chết.”

Vừa lời dứt, Chu Cẩm cũng nắm tay Mộc Uyển xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Vào lúc đó, toàn thân Nam Khuê đều choáng váng.

Vì sợ gia đình lo lắng nên Tiễn Nam nhất định không nói với gia đình về vết thương của mình.

Cho nên lúc họ đến, trong lòng cô cũng không có tư vị gì, thậm chí còn không nghĩ sẽ gặp được gia đình anh ở đây.

Dù sao cô cũng có quen biết bọn họ, hơn nữa dì và chị gái Chu Cẩm đối xử với cô rất tốt, thậm chí họ còn đối xử với cô như một đứa con dâu thật thụ.

Nhưng bây giờ, sau năm năm, không chỉ cô và Tiễn Nam không thể ở bên nhau, mà cô còn làm trì hoãn cuộc đời anh lâu như vậy.

Nghĩ đến điều này, Nam Khuê liền cảm thấy vô cùng áy náy.

“Dì, chị Cẩm.” Nam Khuê chủ động chào hai người họ.