Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 952: Cô vẫn sợ hãi, sợ hãi muốn chết đi được.



“Niệm Khanh và Tư Mặc chào đời chưa được bao lâu, em đã phải đưa hai đứa nó ra nước ngoài. Anh có biết trong khoảng thời gian đó em đã suy sụp và bất lực như thế nào không? Ban đầu, em chỉ cảm thấy rất lo lắng, quá để tâm đến bệnh tình của Niệm Khanh.”

“Nhưng sau này, em phát hiện ra mình không hạnh phúc chút nào, thậm chí không thể nào cười nổi, cho dù Niệm Khanh và Tư Mặc có dễ thương nhìn em thế nào, có cười tươi rói với em thế nào, em cũng không thể nào cười nổi, vừa nhìn thấy tụi nhỏ em chỉ muốn khóc.”

“Mỗi khi trời mưa to, Tư Mặc sẽ nằm trên giường khóc lớn, em đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn kích động đến mức muốn bỏ nó đi. Còn Niệm Khanh ngủ rất sâu, lúc ôm nó ngồi trên cửa sổ, cửa sổ mở ra, ngay lúc đó, em nhận ra rằng mình thực sự muốn nhảy xuống chết cho rồi.”

Advertisement

“Còn một lần nữa, em phải dùng một tay đẩy xe Tư Mặc, tay kia ôm lấy Niệm Khanh, lúc đó đang đi đường lại vô tình vượt đèn đỏ, người tài xế kia thắng xe rất gấp. Sau khi xe dừng lại, anh ta lao xuống mắng mỏ em, em điếng người giữa đường, chợt nhận ra nếu có bị đâm chết cũng chẳng sao cả.”

“Sau khi xảy ra nhiều chuyện, em mới nhận ra có điều gì đó không đúng, em cảm thấy tâm lý của em rất bất ổn, thế là em đã đi khám. Bác sĩ nói em bị trầm cảm, em không tin, em có hai đứa bé đáng yêu thế này, sao có thể bị trầm cảm được chứ?”

“Tuy nhiên, sau khi đến khám liên tiếp ở một số bệnh viện khác, khi tất cả hồ sơ khám bệnh đều ở trước mặt em, em bắt buộc phải tin vào điều đó.”

“Khi em đang bị bệnh, để bản thân không làm tổn thương đến Niệm Khanh và Tư Mặc, em đã thuê hai người trông trẻ để trông chừng hai đứa nó. Sau đó, được sự giúp đỡ của bác sĩ, em đã uống thuốc đều đặn và tập luyện phục hồi chức năng, tình trạng của em cũng dần dần ổn định. ”

Sau khi nói điều này, Nam Khuê đã khóc lóc không ngừng.

Cô luôn nghĩ mình đã sống sót qua những biến cố trong quá khứ nên không bao giờ dám nhắc đến chuyện đó với ai.

Nhưng khi Lục Kiến Thành đề xuất ý tưởng muốn có em gái, Nam Khuê mới biết bản thân vẫn chưa vượt qua được.

Cô vẫn sợ hãi, sợ hãi muốn chết đi được.

Cô sợ mình sẽ mắc hội chứng trầm cảm sau sinh, sợ bản thân sẽ u uất, càng sợ sẽ làm tổn thương đến đứa trẻ.

Nếu cô thực sự mất trí mà làm tổn thương đứa bé thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Lục Kiến Thành ôm chặt lấy Nam Khuê: “Anh xin lỗi bà xã, anh không trách em. Em không làm sai gì cả. Nhiều bà bầu sau khi sinh thường bị trầm cảm, là do anh sai, là anh đã không ở cạnh em, không thể bảo vệ tốt cho em.”

“Được rồi, không sinh nữa, chúng ta sẽ không sinh nữa.”

“Em đã sinh cho anh Niệm Khanh và Tư Mặc, trong lòng anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”

Khóc lóc một hồi lâu, Nam Khuê đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau khi kể ra những chuyện đó.

Cuối cùng, Lục Kiến Thành không ngừng ôm cô vào lòng dỗ dành, cô mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ do hôm qua khóc lóc quá nhiều nên đã lả đi lúc nào không biết, sáng sớm nay lúc bọn họ tỉnh dậy, Nam Khuê thậm chí còn không nhớ ra chuyện hôm qua.

Không có ai trong phòng khách, có lẽ Lục Kiến Thành đã đưa bọn nhóc đi tập thể dục trong phòng tập.

Ngay khi bữa sáng đã chuẩn bị xong, Nam Khuê định gọi họ vào ăn sáng.

Vừa đến gần, cô định bước vào thì đột nhiên vang lên giọng nói của Tiểu Niệm Khanh từ bên trong: “Cha, cha nói bây giờ trong bụng mẹ có một em gái sao?”

Lục Kiến Thành bước tới ôm lấy Niệm Khanh, đồng thời nhìn về phía Tư Mặc: “Cha xin lỗi, cha phải nhận lỗi với các con. Mẹ sẽ không có em gái trong bụng, cha không thể giữ lời hứa với các con rồi.”

“Tại sao chứ?”

Biết mình bị lừa, anh mắt của hai bạn nhỏ liền đỏ hoe, còn bày ra cái vẻ vừa tức tối vừa đau khổ.

Lục Kiến Thành kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì cha vừa phát hiện ra mẹ các con đã rất vất vả sau khi sinh các con. Mẹ các con ngã bệnh nặng, mặc dù mẹ đã bình phục, nhưng cha không muốn mẹ các con lại tái phát bệnh.”

“Hơn nữa khi mẹ sinh ra các con, mẹ đã bị rạch bụng. Trên bụng vẫn còn một vết sẹo ở đó, mẹ rất đau, cha không muốn mẹ các con bị đau thêm nữa.”

“Mặc dù em gái rất dễ thương, nhưng mẹ các con sẽ rất bận rộn và khó khăn khi có em gái, vì vậy chúng ta không cần em gái nữa, được không?”

Lúc này, hai bạn nhỏ đều gật đầu tán thành và nói rất nghiêm túc: “Được rồi, cha, chúng con hứa với cha chúng con sẽ không cần em gái nữa.”

“Không phải trong lòng sẽ mất hứng đó chứ?” Lục Kiến Thành véo má hai đứa nhỏ hỏi.

“Có một chút thôi, nhưng mẹ là quan trọng nhất. Nếu có em gái sẽ khiến mẹ khổ và vất vả, vậy thì chúng con không cần em gái nữa. Chúng con chỉ muốn làm mami vui vẻ và hạnh phúc.”