Mặt Vũ Đại Quân vênh lên tận trời. Hắn kiêu ngạo tự hào nói: "Chứ còn gì nữa". "Mấy người cũng không ngẫm lại mà xem, nhà họ Vũ là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô". "Trên địa bàn của chúng ta, có chuyện gì mà chúng ta không làm được chứ". "Trên địa bàn của chúng ta, có ai mà chúng ta không bắt được?" Nói xong, hắn đá mạnh vào cửa phòng. Hắn gầm lên giận dữ: "Mở cửa!" Vũ Đại Quân vừa thô lỗ đá xong liền quay sang hỏi mấy tên đàn em bên cạnh nói: "Cơ hội lập công lần này ai lên đây?" Người đàn ông trẻ tuổi tên Tiểu Triệu ban nãy lập tức ghé sát lại. Hắn ta nói với Vũ Đại Quân: "Đại ca, em đang tính mua một căn biệt thự riêng biệt". "Nhưng giờ vẫn chưa gom đủ tiền, lần này anh để em làm tiên phong dẫn trước đi". "Chờ chuyện này xong, anh nhớ nói giúp em vài câu tốt đẹp trước mặt cậu Vũ nhé". "Chuyện nhỏ! Cậu Vũ từ trước đến nay đều rất hào phóng, sẽ không để các anh em chịu thiệt đâu". Nghe thấy Vũ Đại Quân nói thế, Tiểu Triệu lập tức ngẩng cao đầu, giờ chân đá mạnh mấy phát lên cánh cửa. Hắn ta vừa đá vừa hét to. "Người ở bên trong nghe kĩ đây". "Chúng mày không cần chống cự, vô ích thôi". "Bây giờ ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài đi". "Nếu không thì đừng trách tao không khách khí". Nói xong hắn ta còn diễu võ giương oai đạp thêm mấy phát nữa. "Két!" Cửa bỗng mở ra. Cao Kiếm đứng ở cửa. Gã lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt. Tuy Tiểu Triệu so ra thì thấp hơn Cao Kiếm. Nhưng hắn ta phô trương thanh thế hơn Cao Kiếm nhiều. Cả người hắn ta dí sát đến trước người Cao Kiếm. Ngẳng đầu hung ác nói: "Bọn tao nhận được tin báo chúng mày có mang theo hàng cấm". "Giờ ngoan ngoãn phối hợp để bọn tao kiểm tra, nếu không là đẹp mặt đấy". Nói xong Tiểu Triệu đẩy Cao Kiếm ra. Dẫn theo đám anh em lập tức ùa vào trong. Vũ Đại Quân đứng ngoài cửa. Hắn châm một điếu thuốc nhởn nhơ cười. Bên trong phòng thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng quát của Tiểu Triệu. "Giơ hết tay lên". "Tất cả mọi người ngồi xổm xuống, dựa vào sát tường". Trước đó Vũ Thạc dặn dò Vũ Đại Quân rồi. Vũ Đại Quân vẫn luôn muốn có một chiếc du thuyền, chờ lần này xong chuyện Vũ Thạc sẽ cho hắn. Ánh mặt trời, sóng biển! Những cô em mặc bikini! Lái du thuyền ra biển. Hì hì hì... Cái cảm giác này, giờ cứ nghĩ đến là lại thấy sướng. Lúc này trong phòng khách sạn. Mấy sếp lớn đang ngồi. Đầu cúi xuống. Đám người Tiểu Triệu nóng lòng lập công. Vào thẳng việc chính! Lục tung đồ đạc! Hoàn toàn không thèm nhìn đến mấy người đang ngồi trên sô pha là ai. Lý Phong ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn Tiểu Triệu. Mấy tên đàn em của hắn ta lục tung mọi thứ lên, không quan tâm đến quyền riêng tư của người khác. Thấy vali của mình bị lục tung lên. Lý Phong thản nhiên hỏi: "Xin hỏi mấy người lục tìm gì thế?" "Còn tìm cái gì? Mày làm gì mà còn không tự biết à". Lý Phong ngạc nhiên nói: "Tôi đã làm gì đâu, chỉ ngồi uống trà với bạn bè mà thôi". Lúc Lý Phong nói chuyện còn liếc nhìn đám sếp lớn một cái. Tiểu Triệu chả thèm chửi nhau với anh. Khóe mắt cũng chả buồn liếc nhìn về phía mấy sếp lớn. Hắn ta nghĩ thầm lập công rồi. Mua biệt thự thôi! "Chưa làm gì à? Thằng chó mày lừa ai thế?" "Tao nói cho mày biết, bọn tao nhận được tin báo từ người dân đấy". "À, còn cái vali hồng nhạt này của mày nữa, mau mở ra cho tao xem". Vali mà đám anh em của Tiểu Triệu vừa lục là của Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên. Vali màu hồng nhạt này là của Hứa Mộc Tình. Bên trong là một ít đồ cá nhân của cô. Lý Phong đã kéo chiếc vali lại gần mình. Anh khẽ lắc đầu nói: "Những cái khác thì được còn cái này thì không". "Ha ha ha! Mọi người đến đây mà nghe này". "Thằng cha này chết đến nơi rồi mà còn trả treo với tôi này". Chương 384: Ngông cuồng, hống hách "Mày tưởng đây là phương Nam, là địa bàn nhà mày nên muốn làm gì thì làm à?" "Tao nói cho mày biết đây là Thiên Môn". "Ở đây đại ca của tao mới là người có tiếng nói". "Đại ca cậu là ai?", Lý Phong đột nhiên hỏi. "Đại ca tao là..." Tiểu Triệu khựng lại, sau đó gầm lên: "Tên của đại ca tao cái loại khố rách áo ôm như mày biết làm sao được?" "Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì mở cái vali này ra cho tao kiểm tra". "Cái vali này không mở được". Lý Phong vẫn dửng dưng như cũ. "Hơn nữa tôi có thể khẳng định thứ mấy cậu muốn tìm không có ở đây". "Không có?" Tiểu Triệu bỗng cười khẩy. Hắn ta lôi từ trong túi mình ra một món đồ. Ném lên cái bàn trước mặt Lý Phong "bịch" một tiếng. "Vậy mày nói cho tao nghe xem đây là cái gì?" Vẻ mặt Lý Phong vẫn dửng dưng nói: "Tôi không biết". "Ha ha ha! Cái thứ này tìm thấy trên người mày mà mày lại nói không biết à". Chẳng nể nang ai! Vu oan giá họa! Ngông cuồng! Hống hách! Lỗ mũi Tiểu Triệu sắp hếch lên trời đến nơi rồi. Giờ ở đây hắn ta là to nhất. Muốn ai sống thì người đó sống! Muốn ai chết thì người đó phải chết! "Cái này không phải cậu vừa lấy từ trên người mình ra à?", Lý Phong nói lại một câu.