"Mẹ người họ hàng của tôi thật sự mắc bệnh rất nặng”. "Giờ đang chờ 200.000 để cứu mạng”. Mã Hoành liếc mắt ra ý với thư ký và yêu cầu thư ký lấy tách trà trên bàn. Thư ký đưa tách trà cho Thang Chiêu Đệ. Mã Hoành hỏi: "Cô có thấy gì trong tách trà của tôi không?" Thang Chiêu Đệ nhìn kỹ nói: "Trà”. "Đúng là trong tách này có trà nhưng cô có thấy nó hơi ít không?" "Tôi pha trà, không bao giờ cho quá nhiều lá trà”. "Cô có biết tại sao không?" "Bởi vì tôi tiết kiệm!" Mã Hoành đang ngồi trên ghế, tận hưởng sự phục vụ của một người phụ nữ quyến rũ. Anh ta vừa kiềm chế tiếng rên nơi cổ họng vừa nói. "Gia tộc chúng tôi, mặc dù có vẻ rất giàu có, nhưng chúng tôi cần chi tiền cho rất nhiều thứ”. "Cô có biết nhà tôi một ngày phải chi ra bao nhiêu không?" Chương 388: 'Vắt cổ chày ra nước' phiên bản hiện đại "Không phải chỉ có mình cô, mà tất cả mọi người làm việc trong gia tộc đều cần tiền”. "Cho dù là con chó nuôi trước nhà, cô cũng phải cho nó ăn hai bữa một ngày đúng không?" "Tiền lương hàng tháng của người họ hàng cô là bao nhiêu?" Thang Chiêu Đệ cúi đầu, không dám nhìn Mã Hoành. Cô ấy đến từ nông thôn. Từ khi còn nhỏ, bố mẹ và những người lớn tuổi đã dặn cô ấy. Khi gặp những người có chức sắc, con phải kính nể. Không được nói to, càng không được nhìn vào mắt đối phương. Phải tôn trọng họ. Thang Chiêu Đệ nói nhỏ: "Người anh em của tôi làm vệ sĩ trong nhà máy do cậu chủ làm chủ, lương tháng là 2500”. "Lương tháng của hắn chỉ có 2500”. "Bây giờ cô mở mồm ra đòi tôi 200.000”. "Sau đó hắn coi như nhịn ăn nhịn uống đi thì khi nào mới trả được?" Thang Chiêu Đệ cúi đầu: "Cậu chủ, tôi không đi học, tôi không biết tính”. Mã Hoành sững sờ. Trước đó, anh ta nhìn thấy vẻ ngoài giỏi đánh đấm của đám người Thang Chiêu Đệ mà thu nhận họ về làm thuộc hạ cho mình. Chỉ nghĩ đám này vừa quê vừa gà, sẽ rất dễ kiểm soát. Không ngờ họ còn "ngu" hơn anh ta tưởng. "Cô không biết tính thì để tôi tính cho cô nghe”. "Lương của hắn là ba mươi nghìn một năm”. "Bây giờ muốn một phát 200.000 tệ, thì sẽ bằng hắn làm việc hơn sáu năm không ăn không uống!" Thang Chiêu Đệ càng ngày càng cong lưng xuống, đầu càng cúi thấp hơn. Cô ấy thì thầm: “Vậy thêm tiền lương của tôi thì được bao nhiêu?" "Lương của cô có bao nhiêu? 2500, hay 3500?”. "Ba, ba ngàn”. "Hai người cộng lại, không ăn không uống thì sẽ phải làm việc cho tôi ba năm!" Lúc này, Thang Chiêu Đệ như sắp khóc đến nơi rồi. "Nhưng, nhưng tính mạng của mẹ anh tôi không thể không cứu được!" "Về phần tôi, trước giờ tôi vẫn luôn là một người lương thiện, không thể thấy chết mà không cứu được”. Nghe vậy, Thang Chiêu Đệ nhanh chóng ngẩng đầu lên. Hai tay chắp trước ngực, cô ấy gần như quỳ xuống lạy Mã Hoành: "Cậu chủ, cảm ơn, cảm ơn anh!" "Đừng cảm ơn tôi bây giờ vội”. "Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng”. "Mặc dù gia tộc chúng tôi làm ăn lớn, nhưng không gì là miễn phí cả”. "Tôi cần cô giúp tôi một việc”. "Bây giờ có một người đàn ông rất rất tồi tệ đã cướp đi người phụ nữ mà tôi để mắt đến”. "Nếu cô có thể dạy cho hắn một bài học, tôi sẽ cho cô vay hai 200.000”. "Sau này hai người trả dần dần cũng được, thế nào?" Thấy Thang Chiêu Đệ do dự. Mã Hoành liền lạnh lùng nói. "Không muốn thì tìm người khác đi”. "200.000 không phải là một số tiền nhỏ”. "Nhìn cả cái Thiên Môn này, không có ai tốt bằng tôi đâu”. Thư ký lúc này cũng ở gần đó nhanh chóng thuyết phục: "Người đàn ông cô đánh rất rất xấu, chuyên đi lừa tiền của phụ nữ đấy". "Hơn nữa ca phẫu thuật không thể trì hoãn. Nếu chậm trễ, mẹ của anh trai cô sẽ chết đấy!" Sau khi Thang Chiêu Đệ im lặng một lúc, mới gật đầu: "Được, tôi sẽ làm!" Thư ký đưa Thang Chiêu Đệ đi. Không lâu sau, toàn thân Mã Hoành đột nhiên run lên, sau đó anh ta nhũn người ngồi xuống ghế. Người phụ nữ quyến rũ lau miệng sạch sẽ và mỉm cười đứng lên. "Cậu chủ, em đi mua túi nhé”. "Đi đi, tối nay đến phòng anh, ngày mai anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao ba triệu”. "Vâng, tối nay em sẽ gọi thêm một cô em nữa đến, đảm bảo cậu chủ sẽ phê tận nóc!" Nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ xoay người rời đi, khuôn mặt Mã Hoành đầy mãn nguyện. Phải biết rằng nửa tháng trước, người phụ nữ này vẫn còn lớn tiếng “đừng đừng” trước mặt anh ta.