Cô tức giận lườm Lý Phong một cái. "Không, lần trước em suýt nữa đã không thể xuống khỏi giường vì anh đấy”. "Hơn nữa, không mang theo thứ đó. Nhỡ có thai thì sao?" Lý Phong khẽ há miệng, ra bộ kinh ngạc. "Vợ, em muốn đi đâu? Tối nay, chúng ta đi làm gì đó thú vị đi”. Nghe đến đây, Hứa Mộc Tình mới biết mình đã bị Lý Phong lừa. Cô giơ nắm đấm nhỏ hồng hào đánh Lý Phong vài cái: "Đáng ghét! Anh lại trêu em rồi!" "Haha, bà xã, em háo sắc quá nha!" "Hừ, em về khách sạn đây, em không đi nữa!" Hứa Mộc Tình xoay người rời đi. Lý Phong liền dùng hai tay ôm Hứa Mộc Tình vào lòng. "Haha, em đã lên tàu của anh rồi, muốn xuống mà được à!" ... Đêm ấy trăng mịt mù, gió lớn. Sau khi Lý Phong thuyết phục Thang Chiêu Đệ, anh yêu cầu Thang Chiêu Đệ bí mật đưa anh và Hứa Mộc Tình đến bên ngoài dinh thự của Mã Hoành. Đúng lúc này, Vương Tiểu Thất đột nhiên từ trên ngọn cây trên đầu đáp xuống. Cậu ta giống như một con mèo, khi đáp xuống, không hề phát ra tiếng động quá lớn. Thang Chiêu Đệ không khỏi giật mình khi thấy Vương Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện. "Anh đến từ khi nào thế?" Vương Tiểu Thất liếc nhìn Thang Chiêu Đệ và há hốc mồm. Mặc dù Thang Chiêu Đệ trông khá ổn. Nhưng điều mà Vương Tiểu Thất thực sự thích hơn cả là những người đẹp với ‘tâm hồn’ to đẹp. Cho dù người đẹp quyến rũ xem thường anh ta. Nhưng ít nhất hai quả bồng đào trên ngực phải đầy đặn một chút. Tuy nhiên, Thang Chiêu Đệ mặc một bộ bò vô cùng bình thường. Màn hình phẳng. Vương Tiểu Thất nhìn mà lắc đầu thở dài. "Sao, anh coi thường tôi à! Tôi còn chưa chê anh thấp hơn tôi đấy”. Chương 390: Quyết chí làm trộm Lời nói của Thang Chiêu Đệ có thể coi là giẫm vào đuôi Vương Tiểu Thất, khiến cậu ta lập tức nhảy dựng lên. "Cô đúng là người phụ nữ vừa không có ngực lại còn lùn”. "Tôi lùn thì sao? Tôi lùn nhưng tôi giỏi!" "Chỉ cần đi theo đại ca thì tôi chả thiếu gì tiền”. "Anh, anh nói ai không có ngực? Ai lùn?" "Em gái ở ký túc xá nói, tôi, tôi cup C đấy!" "C, Cô tính lươn với ai vậy? Ngực của cô, nhiều nhất cũng chỉ là cup A thôi, tôi có thể lái máy bay trên đó luôn đấy”. "Đó là bởi vì tôi dùng vải quấn! Nếu không, khi đánh nhau sẽ rất phiền!" “Thật sao?”, hai mắt Vương Tiểu Thất đột nhiên sáng lên. "Cho tôi sờ thử đi”. "Á! Đừng đánh! A! A!" Thang Chiêu Đệ đấm lia lịa! Đánh cho Vương Tiểu Thất kêu trời kêu đất. Nhưng Vương Tiểu Thất vẫn tiếp tục cười "hehehe". Nụ cười ngày càng hèn mọn hơn. Đứng bên cạnh, Lý Phong cũng ghé đầu vào tai Hứa Mộc Tình. "Vợ à, lần trước anh dùng tay đo của em, hình như là cup E nhỉ?" Hứa Mộc Tình nhanh chóng vươn tay bịt miệng Lý Phong. Đánh chết cũng không để cho Lý Phong tiếp tục nói nữa. Mắc cỡ chết được! Trở lại chuyện chính, Vương Tiểu Thất, như thể nhặt được một kho báu, mỉm cười nói lại những gì cậu ta đã nghe thấy. Theo Vương Tiểu Thất, nhà Mã Hoành này chuyên kinh doanh đồ cổ. Hơn nữa, 70% đồ cổ của họ là hàng giả. Họ lợi dụng danh tiếng và hình ảnh của gia tộc mình để bán lại đồ cổ giả khắp nơi. Những món đồ cổ thật đều được cất giấu dưới tầng hầm của dinh thự này. "Đại ca, nhà họ Mã này làm mấy chuyện không ngửi được”. "Tổ tiên của nhà bọn họ là kẻ trộm mộ”. "Sau này, tự tẩy trắng, quy về làm thuộc hạ của nhà họ Hậu, trở thành một con chó của gia tộc họ Hậu”. "Bán đồ cổ và mở đấu giá để giúp nhà họ Hậu rửa tiền”. Nhà này thực sự có thể nói là nhà dột từ nóc. Từ trước đến nay trong cả cái gia tộc, chưa có ai làm được việc gì tốt. Nhất là Mã Hoành này, hắn đơn giản chính là một thằng vắt cổ chày ra nước! Thằng này rất rành việc chơi gái, đánh bạc. Tuy nhiên, hắn lại cực kỳ keo kiệt với chính nhân viên của mình. Keo kiệt bủn xụn. Nhiều nhân viên của họ, hầu hết là bị lừa tới. Một số thậm chí còn bị đe dọa tính mạng. Dường như chả có ai thật tâm mà làm việc cho nhà họ cả. Vương Tiểu Thất đã nói rất nhiều về Mã Hoành. Thang Chiêu Đệ ở bên cạnh lắng nghe. Cô ấy đã ở đây được một thời gian rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói về những sự kiện có thật liên quan đến Mã Hoành. Cô ấy đã mơ hồ suốt thời gian qua. Cô ấy không ngờ rằng cậu hai lại là loại như vậy. Hứa Mộc Tình lúc này đang nắm chặt nắm đấm nhỏ bé của cô, hừng hực khí thế hỏi Lý Phong: "Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Lý Phong nhếch môi, cười nói: "Trả lại những gì hắn đã làm”. "Người ta gọi là đánh rắn thì phải đánh dập đầu”. "Để đối phó với những người như vậy, những gì chúng ta cần là tấn công chính xác”. "Chúng ta sẽ phá hủy những gì hắn quan tâm nhất”. Ngay khi Lý Phong nói lời này, Thang Chiêu Đệ không chút nghĩ ngợi nói: "Cậu hai yêu nhất là đồ cổ”. Lý Phong búng tay, cười nói: "Đúng vậy!" "Vì hắn rất quan tâm đến những thứ này”. "Vậy thì, nhiệm vụ của chúng ta tối nay là đập những món đồ cổ này ra thành từng mảnh”. Nói xong, Lý Phong dẫn đầu đưa Hứa Mộc Tình đến chân tường. Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Vợ ơi, bây giờ có hai kiểu vượt tường rất thú vị”. "Cái đầu tiên là hồi hộp kích thích, cái thứ hai là nhẹ nhàng ân cần”. "Em chọn cái nào?" Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mắt sáng ngời. Vào ngày thường, Lý Phong luôn đối xử với người khác một cách bình tĩnh và tỉnh táo. Chỉ có khi ở với Hứa Mộc Tình là anh luôn thích bày trò. Hơn nữa, anh còn bắt nạt cô, thỉnh thoảng lợi dụng cô để kiếm một chút lợi về cho mình. Tình cảm vợ chồng ngày càng khăng khít. Nhưng Hứa Mộc Tình biết rằng Lý Phong sẽ không bao giờ phật ý vì mấy câu nói của cô. Thậm chí không cần suy nghĩ, cô nói: "Cho dù là kiểu gì đi nữa thì rồi anh cũng sẽ làm mấy trò xấu xa với em thôi”.