“Quả là một âm mưu thâm độc!” Vũ Thế Hiền thấy mình đã thuyết phục được Vũ Thế Huân. Ông ta vội vàng nói: “Anh à, điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là giúp Khuynh Mặc chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này”. “Chỉ cần Khuynh Mặc thắng rồi, nó và Lý Phong lại có thể giống như lúc nhỏ, yêu thương thắm thiết”. “Chúng ta có thể mong chờ vào quan hệ thông gia với gia tộc Lý Thị”. “Đến lúc đó, gia tộc Vũ Thị chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió, nắm giữ một nửa thiên hạ”. Vũ Thế Huân nghe xong như bị mê hoặc, lại đập mạnh xuống bàn: “Được, cứ làm như vậy đi!” ....... Sau khi rời khỏi biệt thự của Vũ Thạc, Raven bắt một chiếc xe khách nhỏ đi về vùng nông thôn. Bây giờ, cô ta ăn mặc rất bình thường. Đội một chiếc mũ lớn. Cúi gằm đầu, vội vàng bước vào một căn nhà nhỏ. Khi Raven vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân ở tầng hai. Chương 402: Chết trong tay tôi là vinh dự của cô Hậu Thư Hạo với phong thái nhẹ nhàng tao nhã đứng ở đầu cầu thang. Vừa nhìn thấy Hậu Thư Hạo, Raven lập tức cúi chào: “Nô tỳ bái kiến chủ nhân”. “Ừm”, Hậu Thư Hạo khẽ gật đầu. Hắn rất hài lòng về thái độ của Raven đối với mình. Đồng thời, hắn cũng rất tự hào về phương pháp huấn luyện của mình. “Đứng lên đi” “Vâng”. Raven ngoan ngoãn làm theo lời Hậu Thư Hạo nói. Trên lầu được trang trí rất trang nhã. Bên cạnh cửa sổ còn có một bàn trà. Trên bàn trà có một ấm trà nóng. Hậu Thư Hạo rót một tách trà và đưa cho Raven. “Đây là để thưởng cho cô”. Raven không nghĩ nhiều, cô ta cầm tách trà từ tay Hậu Thư Hạo và một hơi uống cạn. Đúng lúc Raven đang uống trà. Độ nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói! “Choang!” Tách trà trên tay cô ta rơi xuống, vỡ tan tành. Raven nhìn Hậu Thư Hạo bằng ánh mắt không thể tin được. Bời vì không biết từ lúc nào, Hậu Thư Hạo đã cầm một con dao găm sắc bén trong tay. Con dao găm này đâm mạnh vào ngực Raven. “Chủ, chủ nhân….vì sao vậy?” “Tôi làm đúng theo lệnh của anh, tôi không hề phản bội anh”. Hậu Thư Hạo cười lạnh, trực tiếp rút con dao găm ra khỏi ngực Raven. Hắn nhấc chân lên, đá Raven nằm rạp xuống đất. “Tôi biết”. “Tôi làm như vậy chỉ là để tránh những rắc rối về sau thôi”. “Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh Vũ Thạc một khoảng thời gian”. “Chỉ cần ai đó quan tâm đi điều tra một chút là tội danh giết chết Vũ Thạc sẽ lập tức đổ hết lên đầu tôi”. “Bây giờ cô chết rồi vậy là cũng không còn chứng cứ gì nữa”. Hậu Thư Hạo vừa nói, vừa dùng quần áo của Raven lau sạch vết máu trên dao. Hậu Thư Hạo đặt con dao găm sắc bén trước mặt Raven và lắc nhẹ. Cười và nói: “Dù sao thì cô cũng được đào tạo thành công!” “Làm nô lệ thì phải ý thức được về thân phận của mình”. “Được chết trong tay chủ nhân của mình cũng là một niềm vinh dự rồi”. Hậu Thư Hạo nhìn Raven một cách trịch thượng. “Tôi là đứa con của trời, sớm muộn gì cũng sẽ đứng trên đỉnh thế giới thôi”. “Có thể chết trong tay tôi, trở thành nô lệ của tôi”. “Cô phải cảm thấy vinh dự”. Tự tin! Kiêu ngạo! Hậu Thư Hạo cười khinh thường. Nói xong, Hậu Thư Hạo liếc nhìn một cái. Sau đó quay người rời đi. Ngay khi Hậu Thư Hạo vừa bước ra khỏi ngôi nhà, ngôi nhà này đột nhiên bùng cháy! Lúc này, ở phía bên kia của ngôi làng nhỏ này. Triệu Côn đưa Hứa Mộc Tình đến nơi trồng trọt dược liệu của họ. Tất cả các sản phẩm của công ty mỹ phẩm Đông Phương sản xuất đều sử dụng hoàn toàn từ thực vật thiên nhiên. Ngoại trừ các dược liệu cốt lõi được mua từ “Thái Sơn Khách”. Phần còn lại là dược liệu xanh được họ nuôi trồng trong nhà kính công nghệ cao hoàn toàn mới. Hứa Mộc Tình ở trong nhà kính, cẩn thận nghe Triệu Côn giải thích về tác dụng của những dược liệu này. Bên ngoài nhà kính, đột nhiên có người hét lên. “Cháy rồi! Cháy rồi!” Hữa Mộc Tình nhìn lên và thấy bầu trời cách đó không xa khói bụi bay mù mịt! “Không ổn rồi, cháy rồi!” Hứa Mộc Tình vội vàng chạy ra ngoài. Lý Phong đứng bên cạnh nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Trông thôn có đám cháy thì liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ sẽ tự dập lửa”. Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn làn khói đen sì bốc lên trên trời, cau mày nói: “Nhưng nhỡ trong nhà có người thì phải làm sao?’