Thường ngày, bọn họ cũng gọi là có chút tự mãn, bây giờ chỉ cảm thấy hổ thẹn! Sau đó là khí thế hừng hực bừng lên như ngọn gió xuân. Bọn họ biết rằng, chỉ cần không ngừng nỗ lực, phấn đấu vươn lên. Sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ cũng có thể giống như những người đứng trước mặt này! ...... Thiên Môn, Cảng nước sâu. Triệu Côn vội vàng lái xe đến văn phòng ở Cảng nước sâu. “Chuyện gì vậy?” “Hai tiếng trước, tàu hàng đã cập bến”. “Tại sao lô hàng này đến bây giờ vẫn chưa xuất cảng vậy?” Triệu Côn lúc này rất lo lắng. Bởi vì quảng cáo rầm rộ trong buổi họp báo cách đây hai ngày, nên sản phẩm của họ đã trở nên khan hiếm, không đủ hàng để cung cấp. Triệu Côn không ngờ rằng sản phẩm do công ty mình sản xuất lại bán chạy được như vậy. Công ty của họ đã chuẩn bị đủ số lượng cho nửa năm, nhưng chỉ trong vài ngày, toàn bộ hàng đều đã bị bán hết sạch. Bây giờ các đơn đặt hàng của khách hàng đều được sắp xếp đến tận hơn ba tháng sau. Vì thế, Triệu Côn vội vàng mua một lô nguyên liệu từ nước ngoài với giá cao. Các nguyên liệu này đều là thực vật tự nhiên, yêu cầu thẩm định còn cao hơn cả trong nước. Nếu là bình thường, Triệu Côn chắc chắn sẽ không mua với giá cao như vậy. Tuy nhiên, trước mắt không còn cách nào khác, để duy trì danh tiếng nên ông ta chấp nhận thua lỗ. Đây cũng là phong cách làm việc từ trước đến nay của Hứa Mộc Tình. Tuy nhiên, điều mà Triệu Côn không ngờ tới là ông ta vừa đẩy cửa phòng làm việc ra thì đã nhìn thấy một số nhân viên mặt mũi bầm tím. Khung cảnh hỗn loạn. Trong văn phòng, mọi thứ có thể đập phá được đều bị đập phá. Ngay cả cửa sổ cũng bị vỡ mất vài mảnh. “Ai, ai đã làm việc này?” Người phụ trách che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, nói: “Là con cả của nhà họ Giang, Giang Lâm Vân”. “Hắn ta dắt người xông vào, không chỉ đánh đập những người trong văn phòng còn cướp hàng hóa mang đi rồi”. “Nhà họ Giang?” “Giang Lâm Vân?” Lúc này, tại biệt thự nhà họ Giang. Trưởng tộc của gia tộc Giang Thị, Giang Biệt Hồng đang hăng hái nhìn chằm chằm vào bản đồ Thiên Môn. Vũ Thạc đã chết. Quyền lực của gia tộc họ Vũ ở Thiên Môn bỗng chốc đã giảm đi một nửa. Trong thời gian này, tất cả các thế lực ngầm liên quan đến Vũ Thạc đều bị xóa sổ bởi một nhóm người vô danh. Trước mắt, Thiên Môn đang trải qua một cuộc cải tổ lớn. Giang Biệt Hồng đang tính toán xem gia tộc bọn họ nên mở rộng thị trường ở phương diện nào. Lúc này đối với ông ta, chính là cơ hội ngàn năm có một. Gia tộc Giang Thị đã có lịch sử hơn hai trăm năm ở Thiên Môn. Nhưng kể từ thế hệ bố ông ta, gia tộc Giang Thị không hề có không hề có bứt phá gì mới mẻ. Điều ân hận duy nhất của bố ông ta trước khi qua đời đó là không phát triển được gia tộc, đưa gia tộc Giang Thị tiến vào hàng ngũ các gia tộc hạng nhất. Giang Biệt Hồng mang theo tâm nguyện cuối cùng của bố mình, cố gắng nỗ lực suốt phần lớn cuộc đời. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thành công. Cứ bị kẹt mãi trong một góc nhỏ, không thoát ra được. Nhưng bây giờ, cơ hội đến rồi. Ông ta và gia tộc đang chuẩn bị để thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình. Lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra. Con trai cả của Giang Biệt Hồng, Giang Lâm Vân, sắc mặt hồ hởi bước vào: ‘Bố, con vừa làm được một việc lớn”. “Bắt đầu từ việc này, nhà họ Giang chúng ta sẽ sớm bước vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất rồi”. Giang Biệt Hồng vội vàng kéo con trai đến bên cạnh sofa, hỏi: “Con đã làm gì rồi?” “Con vừa mới cướp được một lô nguyên liệu quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu”. Giang Biệt Hồng sửng sốt, sau đó sắc mặt ông ta thay đổi: “Con điên rồi sao?” “Sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu là cấm địa Đông Hải đấy!” “Chọc vào đám người bọn họ, đừng nói là chỗ đứng ở đất Thiên Môn này”. “Có khi chưa đến tối nay, cả gia tộc chúng ta đã bị xóa sổ!” Giang Biệt Hồng tức giận lôi con trai mình lên: “Con mau chóng gửi lô hàng này về đi, hai bố con chúng ta tới nhà xin lỗi bọn họ”. “Ôi bố này, bố nghe con nói”. “Chuyện này không nghiêm trọng như bố nghĩ đâu”. “Con nói thật cho bố biết, tập đoàn Lăng Tiêu sắp xong đời rồi”. “Còn cái nơi gọi là cấm địa Đông Hải ấy sắp bị người ta san bằng rồi”. Giang Biệt Hồng ngơ ngác nhìn Giang Lâm Vân: “Con nói vậy là có ý gì?” Giang Lâm Vân kéo Giang Biệt Hồng ngồi xuống ghế sofa, cao hứng nói: “Con có một người anh em là người của gia tộc Hậu Thị”.