Vừa về đến nhà, Vũ Thạc vội vã gọi tên Raven. Raven thản nhiên bước xuống như thường lệ. Vừa nhìn thấy cô ta, Vũ Thạc giống như được một làn gió xuân thổi qua, toàn bộ cơ thể và tâm trí hắn đều được chữa lành. Người phụ nữ này đúng là cực phẩm. Dù xét từ góc độ nào thì cô ta cũng thật hoàn hảo và khiến người khác khó lòng chịu đựng. Raven đưa cho Vũ Thạc một chén trà như thường lệ. Vũ Thạc không nghĩ gì, lập tức cầm chén trà lên và uống ực một hơi hết sạch. Hắn vội vàng ném chén trà sang một bên, nắm chặt tay Raven: “Chúng ta đi thôi! Chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay đi!” Chương 401: Lên đường bình an Khi quay về, tâm trí của Vũ Thạc chỉ toàn là Raven. Khi có mọi thứ trong tay, hắn chỉ coi Raven như một thứ đồ chơi. Một công cụ giúp hắn thư giãn. Tuy nhiên, bây giờ khi sắp mất đi tất cả, hắn mới nhận ra rằng tất cả những gì hắn có, dường như chỉ có mỗi Raven! Raven vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Cô ta giống như một tách trà hoa trong vắt. Trong tách trà thủy tinh trong suốt, có nhiều bông hoa đủ màu sắc chìm chìm nổi nổi. Có thể là bông hoa nhài trắng tinh khiết. Cũng có thể là những bông hồng lộng lẫy và đầy sắc màu. Chỉ cần cầm nó trong lòng bàn tay, là có thể ngửi thấy hương thơm sảng khoái. Raven khi cười xinh đẹp như một đóa hoa thuần khiết. Cô ta cười nói: “Cậu chủ, thực lòng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi cùng cậu được". Sắc mặt Vũ Thạc đột nhiên thay đổi: “Câu này của cô là có ý gì?” Raven không nói gì, từ từ lùi lại phía sau. Vũ Thạc định vươn tay ra giữ chặt lấy cô ta, đột nhiên hắn cảm thấy đau bụng quằn quại. Cơn đau bụng dữ dội khiến sắc mặt Vũ Thạc tái nhợt đi, toàn thân hắn run rẩy. Trong mắt Vũ Thạc hằn lên những tia máu. Raven hoàn mỹ trong mắt hắn lúc này, dường như trở thành ác ma tới từ địa ngục. “Cô, cô đã cho tôi uống cái gì vậy?” Nét mặt Raven vẫn bình thản như trước. Như thể cô ta chỉ đang làm một việc bình thường như cô ta vẫn hay làm. Raven hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ với Vũ Thạc: “Cậu Vũ, lên đường bình an nhé”. Nói xong, Raven quay người rời đi. Ánh mắt Vũ Thạc mờ dần, bóng lưng xinh đẹp của Raven từ từ biến mất trong tầm mắt hắn... ...... Ở biệt thự của gia tộc Vũ Thị ở thủ đô. “Bộp!” “Khốn kiếp!” Vũ Thế Huân đập mạnh một tờ báo trên tay xuống bàn trà. Có một dòng chữ lớn bắt mắt trên tờ báo này. Cậu chủ giàu có Vũ Thạc sau khi bán Cảng nước sâu với giá rẻ, ăn năn hối hận, quay về nhà tự sát! Bất cứ ai biết Vũ Thạc đều biết rằng Vũ Thạc chắc chắn là do bị đầu độc chết. Với tính cách của hắn, sau khi xảy ra chuyện như này. Con đường duy nhất là nhanh chóng bỏ trốn ra nước ngoài. Chứ không phải là về nhà, cảm thấy tội lỗi rồi tự tìm đến cái chết. “Tập đoàn Lăng Tiêu!” “Tập đoàn Lăng Tiêu!” Mỗi lần Vũ Thế Huân gọi tên tập đoàn Lăng Tiêu. Là lúc nỗi hận trong lòng ông ta lại tăng thêm một phần. Sự tức giận trong ánh mắt càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vũ Thế Huân vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng nóng giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe”. Vũ Thế Huân quay đầu, chỉ vào người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng: “Đáng ra lúc đầu tôi không nên nghe lời của cậu, giao Thiên Môn cho thằng rác rười Vũ Thạc ấy”. Người đàn ông trung niên nét mặt khổ sở. Ông ta là Vũ Thế Hiền, là em họ của Vũ Thế Huân. Đồng thời cũng là bác ruột của Vũ Thạc. Vũ Thế Hiền có điều gì đó trong lòng, nhưng lại không dám nói ra. Thật ra, ban đầu tự Vũ Thế Huân giao Thiên Môn cho Vũ Thạc. Bởi vì Vũ Thạc biết được tính cách và thói quen của Vũ Thế Huân, vì vậy đã âm thầm sắp xếp hai người phụ nữ vào làm nội gián bên cạnh ông ta. Hai người phụ nữ quyến rũ này, trong lúc đầu ấp tay gối không ngừng nói bóng nói gió bên tai Vũ Thế Huân. Vũ Thạc mới có thể ăn được miếng thịt béo bở Thiên Môn này. Ngay lập tức, hắn trở thành thế hệ trẻ trong gia tộc có thể hô mưa gọi gió. Vũ Thế Hiền nghĩ một lúc, sau đó nói với Vũ Thế Huân: “Anh, thằng nhóc Vũ Thạc này nửa tiếng trước khi chết có gửi một tin nhắn tới”.