Đang hăng say làm việc thì âm thanh rất đỗi chói tại vang lên từ bên ngoài cửa. Là Khả Viên,ả ta trịnh thượng lao về phía cô như thể muốn nuốt xương. Không chút run sợ cô đứng dậy đẩy nhẹ chiếc ghế ra xa hướng về phía người phụ nữ.
" Ô chị Khả Viên,chị tìm tôi có chuyện gì sao?"" Mày có ý gì? Mày đã xúi giục đối tác, quyến rũ người ta ý là muốn sếp Hoàng làm khó tao có đúng không.Chẳng thể nào có cái chuyện tụi tao phải làm lại từ lần này đến lần khác cả. Là mày... Là mày đứng sau đúng không?"
-" Ô con điên"
Thanh Yên bật cười thốt ra ba chữ từ sâu tận đáy lòng. Không một chút nể tình cô thẳng tay bình phẩm con ả trước mặt.
" Này, không phải ban đầu là cô với Ly Vi quấn lấy tôi nói tôi quyến rũ đối tác để có cơ hội tham gia vào vụ làm ăn này à. Bây giờ tôi không làm nữa nhường lại cho hai người thì bị nói là xúi giục đối tác hãm hại cô. Tôm sông sứa biển"" Aaaaaa... Con chó này, hôm nay tao phải chờ mày một trận cho mày biết mặt "Khả Viên như bệnh nhân tâm thần,chọc trúng chỗ ngứa của ả liền phát rồ dại muốn đánh cô. Gì mà dạy cho cô một bài học, thật đúng chẳng lượng sức mình.
Vồ lấy Thanh Yên,hai tay ả giơ ra muốn túm lấy tóc cô để vò.
-" Đánh tôi á, đồ điên. Thích thì tôi chiều"
Đạp mạnh chiếc ghế đang chắn đường, Thanh Yên tiến lại gần hơn con ả tát một cái thật đau. Ả bị đánh thì tức không nói nên lời cũng không khỏi sốc khi cô dám đánh mình. Cơn điên trong người càng sôi lên,ả muốn sống chết với cô đây mà
" Con chó này tao giết mày""Lại đây"Chưa kịp đánh đã bị chị nhà đạp ngã lăn ra đất suýt hộc máu mồm. khả Viên bị cô đánh bầm dập không ra hình người. Đám đồng nghiệp xung quanh không ai dám vào can ngăn sợ sẽ bị đánh nốt. Cuối cùng bảo an từ dưới chạy lên thành công cứu ả rập khỏi tay của Thanh Yên, may cô đang kiểm soát mình chứ không ngày này năm sau đã là giỗ đầu của Khả Viên rồi.
Thanh Yên bị Lâm Đại gọi vào phòng làm việc để trách mắng,hôm nay cô đã bực bội rồi lại còn dây vào đám người phiền phức này nữa.
-" Cô coi công ty là sàn đấu vật hả? Cô không có não sao , không muốn làm việc nữa thì cút "
-" Anh trách tôi làm gì ,Khả Viên đòi đánh tôi trước cơ mà tôi là phòng vệ chính đáng"
Nghe cô bình tĩnh trả lời lại Lâm Đại không khỏi điên tiết, hắn gầm lên như bị chọc tiết.
" Câm mồm,một con đàn bà cũng dám làm loạn ở chỗ của tôi. Ngay lập tức đến xin lỗi Khả Viên nếu không đừng trách tôi đuổi cô ra khỏi đây""Ôi sợ thế á? Này Lâm Đại, tôi nói anh nghe nhé. Cái công ty phèn chua này tôi đã không thiết từ lâu rồi,gớm anh nghĩ anh là ai mà giở giọng đó ra với tôi. Á Thiên có được như ngày hôm nay cũng có công sức của tôi góp vào lấy lí gì mà to mồm"" con điểm này"Lâm Đại đã xúc phạm đến cô thì cô cũng chẳng việc gì phải nhịn nữa. Đứng dậy vung tay gạt hết đống đồ trên bàn xuống dưới đất,cô tiến gần lại gã đàn ông ánh mắt nguy hiểm đe doạ.
-" Câm mồm! Tôi mua công ty của mấy người còn được đó. Ngu si dốt nát cũng dám leo lên đầu con này. Anh muốn giống Khả Viên không?"
Không thèm nán lại Thanh Yên nói xong thì quay người rời đi. Trước khi ra ngoài cô dừng lại nói nốt với Lâm Đại một câu khiến hắn có chút run người
-" Hợp tác với Hoàng Cảnh cũng là nhờ tôi cho, nay tôi không ở đây nữa thì các người cũng đừng mong nếm miếng thịt này "
Thanh Yên tiêu sái bước ra bên ngoài,hồm nay vì nóng giận cô đã không kiểm chế được mình thôi thì đành lật mặt với đám người này luôn vậy.
Thấy cô bước ra đám người bên ngoài có chút run sợ,khi chứng kiến màn đánh đấm vừa rồi thì không còn ai giám lên mặt với cô. Tin đồn cũng nhanh chóng lan ra khắp công ty, mọi người ai nấy đều cảm thấy cô đáng sợ .
-" Chị Thanh Yên,chị đi xin lỗi chị Khả Viên đi. Em biết chị không có lỗi nhưng chị đánh chị ấy như vậy không hay đâu. Chị nhường một chút không sẽ bị đuổi việc đó"
Tô Loan ra vẻ khuyên cô nhưng ẩn ý lại là muốn cô xuống nước cam chịu oan ức. Nếu ả đã giả nai thì cô cũng không thể lộ mặt cáo.
" Em không phải lo,chị bị đuổi thì về Bằng nuôi. Công ty anh ấy làm ăn tốt lắm vả lại anh ấy rất yêu chị "" A... à nhưng em nghĩ chị nên xin lỗi chị..."không để Tô Loan nói hết câu Thanh Yên đã vỡ xong đồ đạc của mình rời đi. Cô đã thành công chọc vào tính đố kị của Tô Loan,kích thích ả ra tay. Sớm thôi từng kẻ một rồi sẽ bị cô đạp dưới chân không ngốc đầu lên được.Bước ra khỏi căn phòng mà mấy năm qua cô bị bóc lột. Cống hiến nhiêu đó là đủ, cô phải trở về với việc của mình rồi.
-" Hoàng Cảnh! Anh giúp tôi dần mặt Á Thiên. Tôi muốn bọn hỏi sống không được chết cũng không xong. Xong xuôi người anh muốn sẽ xuất hiện trước mắt anh"
" Ok em, anh rất hân hạnh được phục vụ phu nhân Dương của chúng ta"Cúp máy ngay lập tức,cô ngả người ra chiếc ghế sô pha nghỉ ngơi, lấy lại bình tĩnh. Ngồi trong phòng chủ tịch của anh cô uy nghi hướng ra phía cửa kính nhìn ngắm thành phố xa hoa từ trên cao. Không một ai biết thân phận của cô là gì mọi người chỉ biết chỉ cần cô tới là phải tiếp đón như chủ tịch của họ.
" Sao hôm nay lại tới Dương thị vậy ?"" Em bị đuổi việc rồi "" hửm?"" Người ta nói em là điếm nên em đánh nhau bị đuổi việc ""ừm ""Ừm ? Anh như vậy là sao chứ ?"" Được rồi đừng giận nữa trong phòng nghỉ có ít hoa quả anh chuẩn bị sẵn phòng em đến ,vào lấy ăn đi kẻo đói đã hai tiếng em ngồi trong phòng rồi "" Em nhớ anh"" Anh cũng nhớ em,đợi anh vài ngày nữa thôi""ừm "Dương Thành từ nước ngoài được báo cáo là cô đến tập đoàn nên đã xem camera,vì bận việc nên không gọi cho cô ngay được đành giải quyết vội công việc tồn đọng.Sau khi Thanh Yên ăn xong thì lăn ra ngủ ,anh cũng không tắt điện thoại cứ để thế chờ cô.
Ở nước ngoài Dương Thành đã giao cho Gia Hào điều tra việc ngày hôm nay rồi âm thầm xử lí người làm vợ anh buồn. Chắc sắp tới ai kia sẽ bị hành hạ tàn tạ lắm đây