-"Cô vợ nhỏ đó của con đúng là có bản lĩnh thật đấy . Chắc không cần bà già này về đó nữa đâu nhỉ"
Người phụ nữ cầm điếu thuốc mà rít một hơi dài, toàn thân toát lên vẻ quý tộc. Chiếc áo măng tô dài, đôi bốt cao cổ bộ trang sức lấp lánh, tất cả càng làm nổi bật sự giàu có của phú bà trước mặt
Như Lan đã quá quen thuộc với mấy cảnh chém giết của hắc đạo ,cũng chẳng lạ với những lần bị thương đến lết không được xác của cậu con trai.
" Phu nhân yêu quý của con, người hưởng thụ nhiêu đó được rồi "" Hahaha... Chắc ta sẽ suy nghĩ lại, coi như về thăm cố hương cũng được "Dương Thành bật cười với người mẹ quá đỗi xì tin của mình. Bà không giống một phu nhân quý tộc bình thường, để củng cố địa vị cho chồng mình bà đã không ngần ngại dấn thân vào hắc đạo. Có thể nói Như Lan là nữ vương đầu tiên của Thiên Dương.
Sau khi cha anh quá đời bà bỏ lại cơ ngơi sự nghiệp ra nước ngoài định cư. Tổ chức không có người đứng đầu gần như suy vong bắt buộc Dương Thành phải đứng ra tiếp nhận trấn hưng hắc bang
Mấy năm qua, Như Lan không trở về nước,kể cả khi Dương Thành gặp nạn. Cũng nhờ sự lạnh lùng đó của bà mà
Dương Thành mới có thể trở thành vị vua của Đế đô. Ấy thế mà chưa từng giận bà, thậm chí còn dành sự tôn trọng tuyệt đối cho người mẹ này
Thanh Yên trở về nhà khi trời đã đổ mực, vừa vào đến sân cô đã nhận ra điểm khác biệt. Giường như trong căn biệt thự này không chỉ có người nhà mình. Xung quanh có thêm vệ sĩ, còn có cả những sát thủ ẩn nấp bị cô tinh ý nhìn ra.
Bước vào bên trong, Thanh Yên nhíu mày khó chịu. Quả nhiên có người lạ, trong phòng khách có thêm rất nhiều người,bọn họ đều mặc đồ đen che kín cẩn thận. Ngoại trừ một người phụ nữ đã độ 50, có lẽ đây là người đứng đầu.
-" Các người là ai? Tại sao lại ở đây ?"
Người phụ nữ khoác trên mình chiếc áo lông đắt đỏ, trên người đeo không ít nữ trang, trên tay còn cầm điếu thuốc đỏ lửa.
Không nói không rằng, bà ta phất tay ra hiệu, đám người xung quanh liền hiểu ý xông về phía cô định cưỡng chế.
Nhận ra được ý định đó, Thanh Yên nhanh nhẹn rút khẩu súng trong thắt lưng
-" Tôi không biết các người là ai, có thù oán với chúng tôi hay không. Tuy nhiên ở đây có chủ, đừng nên hành động bốc đồng, kẻ nào dám tiến tới tôi không ngại mà nổ súng đâu"
Thanh Yên cảnh giác, chĩa múi súng vào từng người một. Trên gương mặt cô không thể hiện chút cảm xúc nào, ánh mắt như nổi lửa đe doạ người lạ mặt kia
" hahaha... đùa chút thôi, ngồi xuống thong thả nói chuyện nào"" Muốn nói chuyện hà cớ gì quý phu nhân đây phải điều động nhiều người đến thế"Như Lan nhìn thấy thái độ của cô con dâu mà lòng tấm tắc khen ngợi. Quả là xứng đáng đứng cạnh con trai bà
-" Phu nhân đúng là rất giỏi trêu ghẹo người khác. Vừa về nước đã chọc tức vợ con rồi "
Từ trên lầu, Dương Thành đã quan sát tất cả, không muốn để mọi chuyện đi xa hơn anh liền ra mặt. Chống cây gậy bà toong, thong thả đút tay vào túi quần, ánh mắt hướng về phía người phụ nữ đang xù lông của mình.
-" Anh đứng đó làm gì? Người quen sao?"
Thanh Yên nhìn về phía quân gia Lâm ra hiệu cho ông lên đỡ anh xuống. Cô rất bình tĩnh hỏi chuyện anh mặc cho có người đang nhăm nhe cưỡng chế mình.
" Ừ cũng quen, cụ thể là mẹ chồng em"" Mẹ?"Thanh Yên bất ngờ với câu trả lời của anh, chưa kịp ngấm hết câu nói đã bị người phụ nữ ôm chầm lấy mình.
-" Con dâu của ta, rất vui được gặp. Hazzz nãy giờ diễn kịch mệt quá"
Như Lan lao đến, tay bà phẩy nhẹ khấu súng trên tay cô xuống rồi cứ thế mà ríu rít nói. Một bên nói không ngừng một bên lại khóc không hết. Thanh Yên mếu máo hết nhìn anh lại nhìn về phía người mẹ chồng trước mặt.
' Aaaa... Ai đó làm ơn công cô ra khỏi đây được không. Cô nhớ kiếp trước anh làm gì có mẹ, sao kiếp này lại lòi ra bà mẹ chồng khủng bố vậy chứ?'
Thanh Yên giương đôi mắt cầu cứu anh, từ trong thang máy bước đi, Dương Thành nhắc nhở mẹ mình
-" Mẹ đang làm vợ con sợ đấy"
Thanh Yên được anh cưu thì nhanh chóng lấy lí do để thoát khỏi vòng tay rất âu yếm của mẹ chồng. Đỡ lấy anh khe khẽ hỏi
-" Anh có mẹ từ khi nào vậy? Sao em không biết gì hết ?"
Bật cười trước câu hỏi ngớ ngẩn của cô, anh cưng chiều nhéo mũi cô vợ nhỏ bối rối. Ghé sát tai cô thủ thỉ
" Anh đâu có nói mình mồ côi"" Anh..."
Thanh Yên tức không nói lên lời, giận dỗi đánh vào tay anh, rồi dìu Dương Thành ngồi xuống sô pha. Đối diện với người phụ nữ đang rất hứng thú nhìn về phía mình cô ngại ngùng lên tiếng.
" Con chào mẹ, con tên là Thẩm Thanh Yên. Con xin lỗi hồi nãy có hỗn hào với mẹ ạ... Thật... Thật ra còn không biết mẹ về, anh ấy không nói cho con biết"" Hahah….. Con dâu ta dễ thương thật đó. Xem con kìa , không sao đỏ ta muốn thử con nên mới không nói. Biểu hiện vừa rồi làm ta rất hài lòng "" Mẹ từ nước Y bay về gấp vậy con không tiện đón tiếp rồi"Dương Thành ngồi tựa vào ghế tay vẫn nắm chặt lấy cô.
-" Ai cho con lên tiếng. Ta chưa mắng con thì thôi, hấp ta hấp tấp. Nhìn xem, bây giờ ai khổ, làm bà già này đang ăn chơi cũng phải bận tâm "
Bị mẹ mắng một trận, Dương Thành tỏ vẻ tủi thân rúc vào lòng cô. Thanh Yên chứng kiến một màn này thì không khỏi buồn cười, hoa ra lão đại hay chủ tịch cũng bị mẹ mắng như thường.
Trong khi cả ba người đang trò chuyện vui vẻ thì Gia Hào từ ngoài cửa đi vào. Vốn định báo cáo riêng với cô nhưng nhưng người phụ nữ bên trong khiến cậu ta chững lại, mắt sáng lên
" Phu nhân, người về khi nào vậy ?"" Gia Hào đây sao? Dạo này khỏe không con?"Nhìn thấy Gia Hào vội vã như vậy nét mặt cô có chút biến sắc, chưa kịp hỏi thì đã bị Dương Thành cướp thoại
-" Có chuyện gì sao?"
Dương Thành lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía trợ lí của mình.
Không thể giấu được nữa cậu ta đành báo cáo sự việc vừa xảy ra
-" Là... Là chuyện của tổ chức. Một vài sát thủ đang làm nhiệm vụ thì đột nhiên mất tích, tôi đã cho người điều tra ngay lập tức thì phát hiện điểm chung đáng ngờ. Trong số vũ khí rơi lại ở hiện trường đều có kí hiệu chim Điểu."