" Đương nhiên, đáng giá hơn ông rất nhiều"" Hahaha...bà vẫn mạnh miệng thế nhỉ? "Victor làm lơ câu nói của Như Lan niềm nở pha trò rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hắn ta vẫn vậy, sau bao nhiêu năm vẫn không thể lão hóa nhan sắc của người đàn ông, chỉ trở nên trưởng thành và có vẻ mưu mô hơn.
" Vào chuyện chính đi, chúng ta không thân đến mức ngồi đây đàm đạo tâm sự chuyện cũ"" Nóng vội làm gì? Bà định quên luôn thanh xuân của mình đấy à"Như chợt nhận ra điều gì đó, rất thong thả Như Lan nâng ly trà vừa mới được châm thêm hất thẳng vào mặt ông ta, miệng nở nụ cười khinh bỉ. Không đặt chiếc ly trở lại bàn bà thẳng tay vứt nó ra đằng sau khiến chiếc ly sứ vô tội vỡ tan tành.
-" Ông không nhắc thì tôi quên thật rồi. Hoài niệm nhiêu đó đủ rồi, con dâu của tôi đâu?"
Không hề tức giận gương mặt góc cạnh đã pha màu thời gian vẫn giữ nguyên vẻ mặt như lúc ban đầu, như thể đã lường trước được.
-" Nóng nảy vẫn là tính cách đặc thù của Qeen. Cô ta đang vi vu ở đâu đó làm sao tôi biết được chứ"
Nhấp một ngụm trà hắn ta bình thản ngắm nghía gương mặt của người phụ nữ độ ngũ tuần, ánh mắt đó chẳng giống hận mà là thương nhiều hơn.
-" Vic vẫn là Vic, tôi tưởng sau bao nhiêu âm mưu ông lập ra bản thân ông sẽ phải thâm trầm và toát ra thứ khí chất tôn giả chứ nhỉ? May mắn tôi đã không chọn tên đàn ông nhỏ mọn và đê hèn như vậy"
Nghe đến đây, Vic như thể bị chọc vào tim đen, nghiến răng để gương mặt lộ lên gân xanh. Tức giận thế nhưng ông ta lại chẳng làm gì Như Lan cả, ôn nhu và điềm tĩnh nhưng con ngươi đã nổi lửa
-" không phải bà nói muốn từ từ chơi sao? Trò chơi chưa kịp bắt đầu mà đã muốn thắng rồi?"
không nán lại nữa, ông ta chống gậy rời khỏi căn phòng để lại người phụ nữ vô cùng tức giận
Trở về với bàn tay trắng Như Lan phẫn nộ đến thao trường, giải tỏa cơn tức giận bằng những phát đạn xuyên thấu hồng tâm. Đám cận vệ bên ngoài thấy vậy chỉ lặng lẽ rời đi tránh mang học vào thân. Hiện tại Thiên Dương như ngồi trên quả bom, cả hai vị lão đại của bọn họ đều như điên loạn vì không tìm được phu nhân lão đại
Bao nhiêu người được điều đi tìm kiếm đều quay trở về với kết quả bằng không khiến Dương Thành mất kiểm soát vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm mệt mỏi.
Thanh Yên dường như đã quen với bóng tối của nhà kho sau vài ngày bị nhốt, cô chỉ được thả khi đi vệ sinh và ăn uống, còn lại trong mọi khung giờ cô đều trong tình trạng bị trói chặt. Vốn là thân nữ nhi lại bị nhốt suốt mấy ngày khiến cô càng trở nên yếu đuối, đến thân thể cử động còn khó huống chi là nhân thời cơ mà tẩu thoát
Vẫn như thường lệ, người của Vic mang cơm đến cho cô, khoảng thời gian này cô vẫn bị giam lỏng, nhà kho tối tăm chỉ có duy nhất ánh đèn trần chiếu thẳng xuống vị trí người con gái ngồi.
-" Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Giọng nói yếu ớt nhưng vẫn không thể hiện chút yếu đuối nào của bản thân, vừa được cởi dây trói cô cố gắng vận động nhẹ để cơ thể đỡ mỏi.
-" Ngày 24/5. Ăn nhanh đi"
Tên đàn ông thô bạo trả lời rồi ra lệnh cho cô, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc mà trêu chọc Thanh yên
Chẳng hiểu vì sao sau khi nghe câu trả lời gương mặt Thanh Yên cắt không còn một giọt máu. Chân tay co quắp , ánh mắt càng trở nên hoảng loạn.
-" Tôi muốn đi vệ sinh "
Cố gắng trấn tĩnh bản thân thều thào đưa ra yêu cầu với tên đàn ông man rợ, vì cô được phép nên hắn để Thanh Yên rời đi kiên nhẫn ngồi trên ghế chơi điện thoại chờ hết nhiệm vụ.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Thanh Yên gỡ bỏ phòng bị cô lo lắng hai tay bấu vào nhau đến bật máu. Ngày 24/5... ở kiếp trước vào ngày này Dương Thành đã mất đi tất cả, anh cũng bị người của Lương Băng ám sát, dù trốn thoát nhưng cũng là ngày anh tự tử trước cô. Thanh Yên sợ hãi, chợt nhận ra tên côn đồ kia có mang theo điện thoại cô nảy lên ý tưởng mạo hiểm
Bước ra bên ngoài, hắn ta vẫn thảnh thơi bấm điện thoại, cô lao nhanh về phía hắn ta sau lưng lộ ra một khúc gỗ dài. Nhận thấy được nguy hiểm tên đàn ông tàn bạo đáp trả, với thân thể hiện tại cô không có cơ hội phòng thủ chứ kể gì đến tấn công, tiếng động lớn phát ra khiến người bên ngoài chạy vào, lúc này Thanh yên đã gục xuống đất. nhìn cô thảm hại lê lết trên sàn không khỏi khiến đám người lo lắng, bọn họ nhận được lệnh không được làm hại đến cô mà bây giờ...
Sau lần bị đánh Thanh yên thành công ra khỏi nhà kho, cô được đưa đến một căn biệt thự để điều tri nói đúng hơn là được chuyển đến nhà giam khang trang hơn.
Dẫu bị thương nặng nhưng cô đã hoàn thành được ý định của mình là lấy chiếc điện thoại của tên đàn ông kia.
Lúc cô lao đến hắn ta đã ném chiếc điện thoại ra để đánh trả, nhân lúc bọn họ bàn nhau cô đã lết đến giấu nó vào trong người. Việc cần làm bây giờ là báo tin cho Gia Hào nâng cao phòng thủ, hết ngày hôm nay rồi tính tiếp.
-" Cô ấy bị thương khá nặng, chắc phải tĩnh dưỡng dài ngày. Tôi đã kê thêm một ít thuốc bổ các người theo tôi để lấy thuốc"
Sau khi nghe bác sĩ dặn dò đám vệ sĩ cũng rời đi để lại mình cô trong phòng, dù cơ thể đau nhức cô vẫn cô để ý xung quanh căn phòng. Trong căn phòng này chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ đựng đồ, không có nội thất nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng qua lối kiến trúc tinh xảo
Yên tâm hơn, cô nhẹ nhàng kéo cao chiếc chăn qua đầu mình, mở chiếc điện thoại có chút vỡ thành thục bẻ khóa theo những gì được Gia Hào dạy. Không dám gọi điện sợ có máy nghe lén, Thanh yên chỉ đành nhắn tin
* Gia Hào là tôi, không tiện nói nhiều ngày hôm nay anh phải bảo vệ Thành thật tốt. Tuyệt đối không để anh ấy ra ngoài, nhanh chóng chuyển nhượng Dương thị lại cho Hoàng Cảnh. 15h30 Lương Bằng sẽ hành động, lần này hắn ta có Vic hỗ trợ. Tôi vẫn ổn đừng lo lắng, nhờ anh lần này"
Ngay khi tin nhắn được gửi đi Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm, cô không biết kiếp này chuyển biến như thế nào nhưng tất cả những gì có thể làm cô đều sẽ cố gắng hết sức.
Nhận được tin nhắn lạ nhưng nội dung đủ để hắn nhận ra thiếu phu nhân của mình, đọc kĩ từng chữ Gia Hào lập tức hành động dàn xếp người bên cạnh Dương Thành. biết không thể cản anh ra ngoài cậu chỉ đành nhờ đến phu nhân.
sau khi lo liệu xong anh ta lập tức chuyển toàn bộ Dương thị cho Hoàng Cảnh, dùng con dấu của anh Gia Hào có chút lo nhưng vì an toàn cảu chủ tịch cậu không thể không làm theo lời cô nói. Cuối cùng chỉ là chờ đợi ngày tàn của kiếp trước trôi đi