Hôm nay người hầu trong nhà bỗng chốc đi đâu hết, căn biệt thự bây giờ chỉ còn lưa thưa vài người giúc việc đang lau chùi dọn dẹp. Thanh yên bước lại cạnh cô hầu nhỏ tuổi nhất, hỏi thăm tình hình
" người hầu hôm nay đi đâu hết rồi, sao tôi chỉ thấy còn lại mấy người vậy?"
" dạ, em... em ….. em không biết ạ?"
Biết chắc cô ta không dám nói, cô kéo cô hầu nhỏ ra một góc thì thầm
"tôi không có ý gì khác, chỉ tò mò, cô không phải là cảm thấy tôi thật sự là tù nhân của nhà cô đấy chứ? Yên tâm, tôi chỉ muốn biết, sẽ không nói cho ai biết"
"da.."
" hửm"
Ánh mắt cô lúc này không còn là sự hiền từ ban nãy, như thể gươm dao xé toạc chút ý chí ít ỏi của cô ta. Như biết được ai mới là kẻ mạnh thật sự cô ta run rẩy trả lời
" người hầu ở đây đều có thân phận đặc biệt, hôm nay nhà chính có việc nên về bên đó hết rồi ạ. Chúng em ở lại cũng chỉ là người hầu dọn dẹp trong phủ nhỏ của ông chủ không biết gì khác nữa"
" ha, lão ta lại để không cho tôi tự do như vậy sao? Tôi hơi chóng mặt, cô chạy ra nói tên vệ sĩ canh cổng gọi bác sĩ tới"
Nói rồi Thanh Yên quay trở về phòng, ngồi trên chiếc giường đôi mắt nheo lại tính toán điều gì đó, lật chiếc đệm lên rồi mở nguồn điện thoại. Trong tin nhắn cô chỉ gửi đúng một dòng tìm tôi ở bệnh viện, tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, cô yên tâm cất lại vào chỗ cũ rồi ngồi chờ đám người kia tới.
Như đã tính toán, chưa đầy 30 phút hai tên vệ sĩ đã mang tên bác sĩ lần trước tới, ông ta giống tù nhân bị đám lính canh đẩy vào trong phòng. Cánh cửa khép hờ để dễ dàng trông chừng hành động của cô
"tôi hơi chóng mặt, ông giúp tôi khám xem có phải do ảnh hưởng của vết thương cũ hay không?"
Mắt Thanh Yên sắc bén như diều hâu nhìn thấy con mồi, hiện lên đầy hàm ý
" cô cảm thấy như thế nào?"
" đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, chắc sắp chết đến nơi rồi"
"các anh theo tôi, chút nữa quay lại sẽ cho kết quả đúng nhất"
"cô cần gì nữa không?"
Không được đáp lại, tên đàn ông nghi hoặc tiến lại gần kiểm tra, gương mặt cô lúc này đã tím tái, hơi thở yếu không còn tỉnh táo. Cùng lúc này hai người kia quay trở lại, hắn ta tức giận nắm cổ áo tên bác sĩ
"mày cho cô ta uống thuốc gì, vào nhìn xem cô ta chết rồi"
"cái gì?"
Tên còn lại nghe nói thì xông vào kiểm tra, không biết nên báo lại cho chủ nhân hay đưa cô ta tới bệnh viện thì vị bác sĩ đã lên tiềng
" cô ta bị ảnh hưởng của vết thương cũ, cộng với bị nhốt lâu ngày, tâm bệnh càng làm thân thể thêm suy kiệt, cô ta chưa chết, mau đưa cô ta tới bệnh viện, nếu tiếp tục chần chừ sẽ chết thật"
Hai tên kia nhanh chóng cho người đưa cô đến bệnh viện, lúc này Thẩm Thanh Yên đã toàn thân tím tái, gương mặt chăng khác nào xác chết lâu ngày, kinh khủng vô cùng. Cô nhanh chóng được đấy vào phòng cấp cứu, bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy thì không khỏi sợ hãi, một phần là vì cảnh tượng có chút đáng sợ còn lại là sợ chết. Nếu hôm nay cô ta chết chắc chắn bọn họ đều phải rơi đầu, phá hỏng chuyện của Vic chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trong phòng hội chẩn, các y bác sĩ có kinh nghiệm nhất cũng phải bó tay vì chưa từng nhìn thấy căn bệnh nào như vậy. Bị dồn vào đường cùng không cần biết bệnh gì bọn họ đều phải vào phòng phẫu thuật.
Đèn trong phòng bật sáng, đám vệ sĩ bên ngoài nâng cao cảnh giác, bọn họ đều sợ chết nếu Thẩm Thanh Yên chết bọn họ đã thành công nhận được hai đao của hai hắc bang. Chết vài lần chưa biết đã được tha hay chưa.
"mẹ kiếp, chúng mày... đ m nếu cô ta có mệnh hệ gì, ông chủ chắc chắn sẽ giết cái mạng chó bọn mình. Chúng mày nên cầu nguyện để cô ta còn sống đến ngày lão đại giết Dương Thành đi"
Tên cầm đầu phẫn nộ, hắn dấm túi bụi vào đám cấp dưới trong đầu đã dần tính toán đường lui cho bản thân.
Từ bên ngoài Bách Đại đã thủ sẵn khẩu súng giảm thanh chỉ chờ thời cơ là nổ súng cứu người. Cả bệnh viện này đã bị bọn họ bao vây, trong mọi ngóch ngách, kế cả đoàn y bác sĩ vừa rồi cũng có cả ám vệ được gài vào.
Gia Hào mặc trên người bộ đồ blu trắng, thong dong bước đến gần đám người kia, anh ta rú trong túi ra chiếc điện thoại đã được cài định vị
" bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch,thiếu máu trầm trọng các anh theo tôi xét nghiêm máu để truyền cho bệnh nhân"
" đi, đám vô dụng"
Mấy tên kia không dám cãi lời cun cút nghe theo, vừa bước đến gần đã ăn ngay viên kẹo đồng vào giữa trán chỉ chừa lại tên cầm đầu. Bọn chúng bị tấn công không kịp trở tay, thấy người đã nằm la liệt tên kia vốn định chống cự nhưng đã bị khống chế.
Thấm Thanh yên nhanh chóng được đẩy ra bên ngoài đưa về căn cứ, cơ thể cô lúc này đã căng cúng chẳng khác nào xác chết. Bầm tím đủ chỗ, gương mặt thanh tú đã tái nhợt, vừa nhìn thấy co A Thanh không khỏi kinh sợ
" Thanh yên, cô ây... cô ấy uống viên kịch độc đó rồi"
" cái gì? viên... sao cô ấy có được"
" nửa năm trước cô ấy hỏi tôi chuyện học về thuốc độc, tôi đã... đã đưa cho cô ấy hai viên"
" hai viên?"
Cả Gia Hào và Bách Đại nghe xong đều toát mồ hôi, bọn họ biết chắc về loại kịch độc đó, nó chỉ được dùng trong trường hợp thật sự đặc biệt. Vậy mà cô lại dùng nó trong trường hợp này, nếu không nhanh chóng giải độc chắc chắn sẽ thành xác chết thật sự.
"mau chóng tìm Hoa Lê trở về, nhất định chỉ trong hai giờ đồng hồ"
"tôi đi đón cô ấy, hai người tìm cách giải quyết"
Bách Đại nhanh chóng rời khỏi căn cứ, tự thân lái máy bay riêng ra đảo. Hoa Lê là một bằng hữu tốt của bọn họ, cô là người phối hợp tạo ra laoij kịch độc này cũng là người duy nhất dùng máu để giải độc. Sau này chỉ vì yêu một dân chài mà từ bỏ chốn đen rửa tay gác kiếm.
*******
"giả chết?"
" chúng tôi rất cần cô"
" tôi..."
"tôi còn 1 giờ đồng hồ, không thể không cứu người"