"tại sao tôi phải cứu cô ta? Các người không nhận ra nếu cô ta sống thì các người sẽ chết sao?"
"chị đang nói cái quái gì vậy ?"
"các người... Các người..."
Cô không biết nói thế nào để mấy người trước mặt hiểu, ngày càng phẫn nộ Hoa Lê với lấy con dao phẫu thuật cạnh đó rồi lao tới chỗ Thanh Yên nằm.
" Hoa Lê..."
Con dao gần như chạm tới cổ thì đã bị hất văng ra bên ngoài, A Thanh không biết tại sao cô lại làm như vậy. Biết người trước mặt có vấn để liền khống chế Hoa Lê lại .
" mấy năm nay chị đã trải qua những gì vậy? Sao lần này quay lại lại thành ra thế này?"
"A Thanh, giết cô ta, tôi phải giết cô ta"
Cảm xúc bắt đầu vỡ ra, khoé mắt người phụ nữ cay cay, ửng đỏ. Giọt nước mắt nặng trĩu rớt xuống gò má.
" Hoa Lê, tôi không biết tại sao cô lại một mực muốn giết cô ấy, nhưng tôi xin cô cứu cô ấy trước có được không.
Sau khi phu nhân tỉnh lại chúng ta sẽ giải quyết vấn đề của cô"
Gia Hào ở đằng sau đã khụy gối, anh ta nhỏ giọng trấn an cô. Không biết khúc mắc ở đâu chỉ có thể cầu xin cô ấy cứu người trước.
" nếu tôi nói không cứu thì sao?"
Hoa Lê giọng nghẹn ứ trong cổ nhìn rõ từng người một, gương mặt rất đổi thân quen.
" nếu cô ấy chết, chủ tịch sẽ chết"
"ha... Hahaa... Cô ta sống..."
Cô bật cười muốn nói tiếp nhưng lại thôi,nghĩ kĩ lại rồi đành xuôi lòng cứu Thanh Yên trước.
A Thanh lấy máu của cô rồi bơm vào trong lọ dung dịch, sau đó mới truyền vào người Thanh Yên. Sau khi được truyền thuốc giải cơ thể cô bắt đầu mềm ra, làn da cũng hồng hào lại không ít. Gương mặt cứng đờ khi nãy cũng trở nên mềm mại.
" được rồi, đợi cô ấy tỉnh nữa thôi"
A Thanh quan sát cơ thể người trên giường rồi quay sang nhìn Gia Hào. Cậu ta thở phào, phủi ống quần
" được rồi, cô theo tôi ra ngoài chúng ta sẽ giải quyết vấn đề của cô"
Gương mặt Hoa Lê đã khô nước mắt, ngước lên nhìn rồi cũng đứng lên dứt khoát bước ra khỏi căn phòng.
Bọn họ quay về phòng nghỉ, bên trong Bách Đại đã ngồi đó chờ sẵn
"cứu được người rồi ?"
Nhận được cái gật đầu của Gia Hào cậu ta mới yên tâm hơn, lúc này Thanh Yên đã qua cơn nguy kịch mọi người bắt đầu đổ dồn vào Hoa Lê
" mấy năm nay cô sống thế nào ?"
"không ổn"
" lần này cô trở về gấp gáp là lỗi của chúng tôi, thật xin lỗi"
" khi nãy tôi đến đón cô chỉ thấy cô dẫn theo con gái, vậy chồng cô đi đâu rồi Lê. Cô về đây không báo cho anh ta một tiếng sao?"
" chồng tôi... Chết rồi. Hai năm trước đi biển đã chết rồi ..."
Nói đến đây gương mặt Hoa Lê càng thêm tái nhợt, đôi mắt cũng ực nước. Ngón tay không nhàn rồi mà cấu xé
เล็ท nhau
Không muốn nhắc thêm chuyện đau lòng của cô, Gia Hào thở hắt một hơi rồi hỏi tiếp
" cô đang có chuyện gì đúng không? Tại sao cô biết phu nhân, lại còn một mực muốn cô ấy chết"
Trong cn phg trắng đy dụng cụ y th Thanh ên nm đó vi đng áấy nh trên người. Không bit đ đấy từ khi nào, Hoa Lê tĩnh lặng ngồi một góc chăm chú nhìn về phía người phụ nữ trên giường
Cô ta nhỏ thật đấy, gương mặt cũng rất đẹp nhưng ai mà ngờ cô ta lại là vũ khí giết người
Thật chậm rãi cầm lấy con dao trên bàn, Hoa Lê bước đến gần giường bệnh. Nhìn cơ thể gầy gò nằm đó không hề có chút đồng cảm, thương xót. Trong từng cử chỉ đều lộ rõ vẻ thù hận thấu xương tủy
Đôi tay ngày càng xiết chặt lấy con dao, gân xanh nổi lên, cô ta mạnh mẽ đâm xuống.
Tưởng như vừa nãy Thanh Yên sẽ bị đoạt mạng nhưng không ngờ cô đã tỉnh từ lâu, cơ thế vì mệt mỏi mà không thể cử động
Ôm lấy lồng ngực đang đau nhói, Thanh Yên cố gắng vùng dậy đạp người phụ nữ ra xa rồi bước xuống khỏi giường. Hô hấp càng ngày càng khó khăn hơn
" cô là ai?"
" cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết rằng ngày hôm nay cô nhất định phải chết"
Vừa nói con dao lăm lăm lao về phía Thanh Yên, muốn tránh nhưng cơ thể không còn sức lực. Đôi tay vẫn ôm chặt lấy lồng ngực đang đau nhói, nhắm mắt đón nhận cái chết thì cửa phòng bật mở. Hoa Lê đột ngột bị đạp ra xa
"Yên nhi..."
Dương Thành nhận được tin tìm được Thanh Yên về thì vội vã từ căn cứ quân sự trở về đây. Đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng động lạ,cửa phòng bệnh lại không mở được nên đã phá cửa xông vào. Nếu chậm chút nữa thôi có lẽ cô đã không xong rồi
cơ thể vừa bị trúng độc, không thể cử động mạnh, vậy mà vừa nãy Thanh Yên đã đùng hết sức chống cự lại. cơ thể không chống đỡ nổi liền ngất đi.
"A Thanh, người đâu..."
Dương Thành nhìn thấy người mình yêu gục xuống ngay trên tay mình thì hoảng sợ gọi người tới
Cô được đưa trở lại giường điều trị còn Hoa Lê thì bị đưa đi .Mọi người đều biết chắc nếu động vào phu nhân thì dù có là người thân cũng đều phải chết.
Ngồi trong căn phòng tối, chỉ lập loè ánh đèn vàng, Dương Thành tĩnh mịch ngồi trên sô pha. Anh nheo mắt nhìn về phía người đối diện
" cô trở về lần này cứu cô ấy Dương Thành tôi rất cảm kích nhưng... Tôi thắc mắc tại sao cô lại làm vậy, tại sao cô làm hại cô ấy ? Hoa Lê, ngẩng đầu lên, trả lời "
Giọng nói trầm thấp như phát ra từ địa ngục khiến người phụ nữ giật mình.Theo bản năng cô ngước lên
"ông chủ, tôi có lí do của riêng mình, trước giờ tôi không tham gia vào chuyện giết người. Nhưng lần này tôi nhất định phải giết cô ta...."
"câm mồm... ai cho cô cái tư cách đó..."
"cô ta sẽ giết anh, xoá sổ Thiên Dương, tôi ..."
"hoang đường...cô thay đổi quá rồi Hoa Lê. Khi nào cô bình tĩnh chúng ta sẽ nói tiếp "
"ông chủ, anh không được đến gần cô ta, ông chủ...."
Vừa nói Hoa Lê vừa khóc, nước mắt đã chảy ướt cả má
Dương Thành cố gắng kìm nén cơn giận không để bản thân giết người. Anh đứng dậy rời khỏi đó bỏ mặc Hoa Lê đang gào thét.