Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 53: cái giá phải trả



" Hoa Lê... Tôi biết tôi có tội, tôi chết cũng không đủ trả . Tôi được sống lại một lần nữa nhất định tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra"

Quay lưng lại với cô Hoa Lê cố gắng lau đi sự nhem nhuốc của bản thân, cố gắng không để người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của chính mình

Thanh Yên ngồi bên này cũng chẳng còn vẻ đĩnh đạc,bình tĩnh như thuở đầu. Gương mặt sớm đã ướt đẫm. Đôi tay xiết chặt, móng tay cấu vào da thịt hằn đỏ.

"với cô sao? Cô không nhìn xem mình là ai! Dù chuyện gì đang xảy ra đi chăng nữa tôi cũng cảnh cáo cô tránh xa chúng tôi ra. Càng xa càng tốt !"

" Hoa Lê, tôi không thể rời đi, càng không thể trơ mắt nhìn. Nếu không có tôi Victor vẫn sẽ rình rập hãm hại anh ấy, hắn ta như con rắn độc sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Tôi đã đi được nửa đường, đã không thể quay lại"

Thanh Yên bây giờ như được đối diện với quá khứ tăm tối của mình, dáng vẻ lúc này rất chân thật. Hoa Lê là người chứng kiến, là người khiến cho cô nhìn rõ tội ác bản thân gây ra.

" tôi đang trả giá cho tất cả nhưng gì mình làm, không cầu xin sự tha thứ, tôi không xứng đáng được tha thứ cũng không xứng đáng với tình yêu của Dương Thành. "

Thanh Yên nhìn thẳng vào mắt cô, không kiêu ngạo chỉ có sự khiêm nhường.

"Hoa Lê... ông trời cho chúng ta quay trở lại để trả thù, tôi trả thù kẻ lừa dối mình... Còn cô ... Trả thù cho những người vì tôi mà mất mạng. Hoa Lê...nếu cô đã biết mọi chuyện cũng sẽ biết tôi không thể chết. Thẩm Thanh Yên quỳ xuống cầu xin cô, hợp tác cùng với tôi có được không ?"

Dù chân còn rất yếu nhưng Thanh Yên vẫn quỳ xuống mặt đất. Hoa Lê nhìn một màn này thì điểm tĩnh hơn trước, gương mặt không gợn sóng

" tại sao tôi phải đồng ý với cô?"

" Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?"

" tôi ngồi ngoài này chỉ sợ lão đại lao về rồi đánh cho một trận hzzz"

" Thanh Yên... Thanh Yên... Cô sao vậy ?"

Hai người họ đẩy cô về phòng bệnh, trên đường đi Thanh Yên không nói năng gì, sắc mặt vô cùng tối tệ. Mãi đến khi A Thanh gọi lớn cô mới giật mình trả lời lại

"à không...không có gì hết, chúng ta mau quay lại thôi!"

Thái độ của cô rất lạ, ra khỏi phòng của Hoa Lê đã vậy, bọn họ không dám hỏi nhiều.

Về đến phòng Thanh Yên muốn tự mình vào trong nên bảo A Thanh, Bách Đại đi trước. Khó khăn đẩy xe vào bên trong, bên ngoài cửa sổ gió thổi làm tán cây thường xuân rụng lá

đến gần hơn khung cửa kính, cô hướng mắt về phía bầu trời phủ mây.

" mình quay lại được bao lâu rồi nhỉ? Bây giờ trời đã gần lập đông mất rồi?"



Chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Yên cô đơn đến thế, thân hình nhỏ nhắn cứ cô độc trên chiếc xe lăn.

Không biết qua bao lâu thì Dương Thành quay lại, anh bước vào bên trong, căn phòng bệnh im ắng lạ thường.

Chợt :

" Thành, anh quay lại rồi ?"

"ừm, em không khoẻ ở đâu sao?"

"không, em chỉ đang nhớ anh thôi. Lại đây, em muốn anh ôm em!"

Thanh Yên dang tay như đứa trẻ, anh tiến lại gần giường ôm lấy cô, cơ thể này bé nhỏ thật đấy. Không biết bao lâu rồi bọn họ chưa gần nhau như vậy

"có chuyện gì sao em?"

Anh thấy thái độ của cô lạ thì lo lắng không thôi

" em đáng ghét không? Tại sao anh lại yêu em nhiều thế ?"

Mặt ửng đỏ bị bóng tối che đi bớt, giọng người phụ nữ run run như sắp khóc

" đừng nói thế, em tuyệt vời hơn bất cứ ai, và em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời "

"ừm... Không phải vậy! Em không tốt như anh nghĩ"

Dương Thành nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ, vòng tay càng ôm cô chặt hơn chút .

" Thanh Yên, em sao vậy ?"

" không vì sao cả? Em thấy bản thân chưa đủ tốt với người đàn ông trước mặt mà thôi "

" em bình an đã là điều tốt đẹp với anh rồi "

Nghe anh nói như vậy Thanh Yên không kìm được lòng bật khóc, không biết bản thân phải may mắn như nào mới có người nguyện yêu cô cả hai kiếp như vậy.

" em yêu anh, rất rất rất yêu anh"

Anh lau nước mắt trên má cô, cẩn thận nhìn ngắm từng đường nét trên gương mặt người con gái mình yêu. Nâng niu sợ nếu mạnh tay chút cô sẽ vỡ mất



" anh sẽ yêu em bằng tất cả những gì anh có!"

Dương Thành nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cô, không vội vàng chỉ hôn một cái rồi rời đi. Nước mắt Thanh Yên vần đọng lại trên khoé mắt, cô lấy tay lau đi rồi mỉm cười nhìn anh

Hôm nay ngực cô rất đau, không biết vì tác dụng phụ của thuốc hay vì bị tội lỗi dày xéo. Nằm trong lòng anh,

Thanh Yên mơ hồ nhìn về một tương lai, nơi đó cô trả được thù, anh và mọi người bình an.

" em đã trải qua những gì trong thời gian qua vậy ?"

"hửm?"

Dương Thành đột nhiên hỏi cô, anh muốn biết trong lúc bị giam giữ vợ anh có bị đối xử tệ hay không

"kể anh nghe !"

" hắn ta nhốt em trong một nhà kho, tay chân đều bị trói em chỉ được thả ra khi đi vệ sinh và ăn uống. Sau khi em đánh nhau với một tên đàn em của hắn,vì bị thương nên được đưa về một biệt thự và bị giam lỏng. Chỉ thế thôi,không có gì hơn cả"

Cô không kể nhiều chỉ tóm tắt cho anh nghe những gì mình đã trải qua trong suốt thời gian vừa rồi.

"em bị thương ở đâu? Mau ngồi dậy anh phải gọi người kiểm tra!"

"em không sao, chỉ là bị bầm tím nhẹ thôi, không nghiêm trọng mà"

Nghe Thanh Yên bị thương,anh cuống quýt cả lên, cũng không quan tâm đến câu chuyện chỉ muốn cởi hết đồ cô ra kiểm tra toàn bộ

"hôm nay em muốn ngủ với chồng em, nào nằm xuống đi!"

" anh xin lỗi"

"nếu có lỗi thì ôm em chặt chút nhé, em nhớ anh rồi "

" anh cũng rất nhớ em !"

Thanh Yên vùi đầu vào ngực anh, tận hưởng hơi ấm trong vòng tay người đàn ông. Trên người tỏa ra mùi đàn hương khiến cô dễ chịu.

Cô không hỏi về thời gian qua của anh vì cô biết anh rất khổ sở, cô có thể là niềm hạnh phúc nhưng cũng dễ dàng trở thành nỗi đau với người đàn ông này.

** anh cứ như thế này làm sao em nỡ đây Dương Thành, em quá tham lam khi muốn yên bình sống với anh sau khi gây ra tội ác. Anh à, em đau quá, chắc đây là một phần của cái giá mà em phải trả nhỉ ?**