Tại sao lúc đó cô lại tiện tay, cứu người bạn tồi tệ này!
Hạ An Nhiên đành phải biện hộ cho mình, "Em là bị bắt buộc, có được không, đều là do tên cầu đàn ông đó, do anh ấy quá cầm thú có được không. ..
Em chỉ tới đưa cơm, em đâu có nghĩ đến chuyện bị
đè."
Bùi Kì tặc lưỡi một tiếng, không khách sáo nói: "Anh
ấy đè em, thì em thuận theo sao? Chuyện này còn không là do em không chống cự?"
Hạ An Nhiên gằn từng chữ một: "Em thật sự... Bị ép buộc nên đành chịu!"
Bùi Kì cau mày, "Đúng đúng đúng, em bị ép buộc nên đành chịu! Nào, em hãy nói cho anh biết, Diêm Vương sống ép em thế nào?"
Hạ An Nhiên: "..."
Nghe giọng điệu nói chuyện của cô, anh ấy không
tin cô là người bị hại!
Hạ An Nhiên nhận ra rằng, giải thích cũng chỉ phí
công.
Hơn nữa nếu để cho Bùi Kì biết cô dùng cơ thể để đổi lấy tiền đầu tư, có lẽ anh ấy sẽ cười nhạo cô thêm một lần nữa.
Hạ An Nhiên không muốn giải thích, cô tiếp tục nằm ở trên giường không thiết sống nữa.
"Anh nói đúng, là em quá đói khát rồi..." Cô nhìn Bùi Kì bằng ánh mắt khiêu khích, "Bên cạnh em có một người đàn ông đẹp trai tuyệt thế, nên đương nhiên em phải hưởng thụ. .. Nhưng vẫn tốt hơn vài người, là cầu độc thân, cô độc, chỉ có thể đọc
truyện tranh! "
Bùi Kì: "..."
Anh ấy cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc, còn bị cưỡng ép nhét một bát thức ăn cho chó!
Hạ An Nhiên lười đấu khẩu với Bùi Kì, cô chủ động hỏi một câu, "Lúc nãy anh kiên quyết gọi video cho em, có chuyện gì không?"
Bùi Kì thu lại cảm xúc, thở dài thườn thượt nói: "Còn không phải là bởi vì quan hệ cướp đoạt dự án sao."
Hạ An Nhiên hơi lấy lại tinh thần, cau mày, "Có ý
gi?"
"Lúc trước không phải là mấy món đồ anh chụp ở
trong Trân Bảo Các đều bị bọn cướp lấy đi rồi sao... Nhưng chị họ của anh sắp lấy chồng rồi, nhưng quà của anh vẫn chưa tìm lại được, thật là quá nóng ruột. .. Bây giờ ở thành phố Lô Hải có một cuộc đấu giá, anh muốn tìm em, cùng nhau đi
xem giúp anh một lần nữa."
Hạ An Nhiên: "Một mình anh đi không được sao?"
"Tầm nhìn của anh không tốt bằng em, em chọn giúp anh đi, trong lòng anh hỏi. .. Nếu không, anh lo rằng chị họ của anh sẽ không thích món quà của anh." Bùi Kì không nhịn được oán trách, "Người chị họ đó của anh rất thích soi mói, trước kia anh có tặng cho chị ấy một món quà, nhưng chị ấy lại vô cùng ghét bỏ nó... Lần này không thể tiếp tục để cho chị ấy coi thường nữa, nhất định phải làm cho