Trái tim Hạ An Noãn như bị ai đó bóp chặt, vô cùng khó chịu.
Lăng Mặc lại xoa nhẹ má Hạ An Nhiên vài cái, buồn
bực nói tiếp: "Thời gian anh ở bên em cũng không
còn nhiều nữa ..."
Hạ An Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, cô không kìm được mà khẽ rơi nước mắt.
Đúng vậy...
Cô và Lăng Mặc hoàn toàn bước vào thời gian đếm
ngược hai năm!
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc mà rưng rưng nước
mắt.
Lăng Mặc bắt gặp đôi mắt trăng non của mèo hoang nhỏ, anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên trên đó một nụ hôn, sau đó buồn bã nói thầm: "Anh muốn biết một câu trả lời từ phu nhân, trong lòng em có
anh không?" Anh không muốn ... đến lúc chết vẫn
chưa được biết đáp án!"
Khi Hạ An Nhiên nghe thấy từ"chết", cô lập tức sụp đổ!
Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, cô vô cùng đau lòng nói: “Em không cho phép anh chết!"
Lăng Mặcđưa tay ra lau nước mắt cho cô, nói ra từng chữ một cách nặng nề: “Anh không thể trì hoãn thêm được nữa! Em có thể cho anh một câu trả lời không?"
Hạ An Nhiên cắn môi nhìn Lăng Mặc, không giấu được nỗi buồn, nghẹn ngào nói:" Thực ra em..."
Lúc này... đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí trầm lắng.
Trong lòng Hạ An Nhiên có chút hoảng hốt.
Và đôi mắt “rầu rĩ" của Lăng Mặc hiện lên một ảnh
nhìn lạnh lùng với vẻ bất bình tột độ: Sớm không gọi muộn không gọi, ai lại gọi cho mèo hoang nhỏ vào thời điểm quan trọng này chứ!!!
Anh vươn tay muốn vứt điện thoại của mèo hoang
nhỏ.
Nhưng Hạ An Nhiên lại nhận điện thoại trước, cô nói. với Lăng Mặc với vẻ bối rối: “Em đi nghe điện thoại
chút."
Cô mở máy. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc thống khổ đến tột cùng của Cố Kì: "Tiểu sư muội, thầy đã xảy ra chuyện rồi. Sau khi gặp tên Hàn Nhã
vô liêm sỉ đó, bệnh tim của ông ấy đã tái phát, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại!"