Nhưng người đàn ông của cô, dù có long trời lở đất cũng sẽ chiều chuộng cô hết mình.
Hạ An Nhiên chìa tay ra, cố gắng hết sức tỏ ra vui vẻ hạnh phúc: "Em đồng..."
Cô chưa kịp nói lời nào thì tiếng chuông điện thoại
vang lên.
Nó phát ra từ trên người Lăng Mặc.
Thấy vậy, Hạ An Nhiênvội vàng thu tay lại, thúc giục Lăng Mặc: “Giờ này vẫn còn có người gọi điện cho anh, nhất định là có chuyện rất quan trọng, anh mau bắt máy đi!"
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ rụt tay lại, cực kì
bực mình.
Với ánh mắt u ám, anh lấy điện thoại ra, muốn xem
xem ai đang tìm đường chết.
Là Thu Tử Châu!
Hạ An Nhiên biết với tính cách của Lăng Mặc thì một giây sau anh rất có thể sẽ dập máy.
Sau đó tiếp tục công việc này... một màn cầu hôn vừa trần tục vừa lỗi thời vừa khó có thể từ chối.
Hạ An Nhiên phải đi trước một bước, cô liền giúp Lăng Mặc bấm nút trả lời.
Châu truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại một cách vội vã: "Trân Bảo Các bị cướp rồi!"
Vốn dĩ Hạ An Nhiên chỉ muốn gián đoạn một chút, để khiến màn cầu hôn này không cần tiếp tục tiến hành nữa.
Nhưng đột nhiên nghe thấy lời này cô liền trợn tròn mắt: “Cướp?"
Vẻ mặt Lăng Mặc trở nên nghiêm nghị, anh nói với Thu Tử Châu ở đầu dây bên kia: “Tình hình cụ thể"
“Vốn dĩ tối nay chuẩn bị gửi vật phẩm đấu giá đến địa chỉ mà vị khách đã để lại... Nhưng khi chúng tôi đang xếp hàng ở trong bãi đỗ xe của Trân Bảo Các thì bọn cướp đột nhiên xuất hiện ... Hiện tại tình hình ở Trân Bảo Các đang rất gay go, hoàn toàn
không có khả năng đuổi bắt những kẻ đó. Mặc dù
gia tộc chúng tôi đã huy động người từ nơi khác đến để truy lùng nhưng căn bản là không kịp, bây giờ tôi chỉ có thể đến tìm lão đại thôi..."
Trân Bảo Các là kinh tế chủ lực của Thu gia.
Nếu Trân Bảo Các xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ
gây tổn hại vô cùng lớn đến Thụ gia.
Lăng Mặc đáp lại không chút do dự: "Tôi sẽ cử người đến đó."
Sau khi cúp máy, Lăng Mặc liếc nhìn Hạ An Nhiên đang sững sờ bên cạnh.