*Vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiếng công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Hạ An Nhiên không trở về ngôi nhà an toàn mà lại
đến bệnh viện.
Trên đường đi, tâm trạng vẫn có chút lo lắng bất
an.
Mặc dù Lăng Mặc không sao, nhưng vừa nãy mới trải qua một phen hốt hoảng, lúc này nghĩ lại vẫn
còn rùng mình.
Hạ An Nhiên cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Đến khi đến bệnh viện, tâm trạng cô đã bình ổn lại
nhiều rồi.
đẩy cửa bước vào.
Thì bất ngờ phát hiện phía phòng khách của phòng
bệnh có người.
Sau khi Hạ An Nhiên nhìn thấy đối phương, cô thoáng bất ngờ.
Nhưng cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, từng bước tiến về phía người đó: “Thật không ngờ là cô lại đến.
đây!"
Người phụ nữ đó chủ động đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Thầy Thu gặp chuyện rồi, thân là học trò cũ của ông ấy, tôi đến thăm cũng không được sao?"
Người này là Hàn Nhã!
Trước đây Hạ An Nhiên có nhìn qua ảnh của Hàn Nhã.
Nên cô vừa nhìn đã nhận ra rồi, con người này nhìn thì có vẻ rất cứng nhắc nhưng ánh mắt lại tràn đầy
mùi nguy hiểm.
Hạ An Nhiên tiến đến cách Hàn Nhã ba bước chân liền dừng lại, ngồi xuống trước mặt cô ta: “Không thể không thừa nhận, cô đúng là có bản lĩnh lớn thật đấy! Suýt nữa đã khiến cô thành công rồi nhỉ!"
Hàn Nhã xụ mặt: “Cô nói gì lạ vậy, tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
Hạ An Nhiên nhìn Hàn Nhã phủ nhận liền bật cười: "Tôi còn tưởng cô chủ động chạy đến đây thì cũng
phải có gan thừa nhận chuyện cô đã làm trước
đây... Nhưng không ngờ thực chất bên trong cô lại
là một kẻ hèn nhát như vậy."
“Chuyện nào tôi làm thì tôi sẽ nhận, chuyện tôi không làm đương nhiên là tôi sẽ không nhận rồi!" Hàn Nhã tỏ ra thản nhiên: “Cô tố cáo tôi vậy cô có bằng chứng không?"
Hạ An Nhiên không thể không công nhận sự trợ tráo vô liêm sỉ của Hàn Nhã.
Nhìn cô ta bình tĩnh thản nhiên như thể chuyện trước đây thật sự không hề có liên quan gì đến cô ta vậy.
"Cô gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, ra vẻ bối rối